YÊU LẠI CHỒNG CŨ - Chương 28
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:55:20
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
à thì ra là vậy, đúng rồi bữa trước tôi cũng đã suy nghĩ đến chuyện này nhưng không ngờ tôi xảy ra chuyện nên quên luôn. Cũng may mẹ tôi đã thay tôi tìm phòng trước chứ không chắc mấy người chúng tôi phải ngủ ngoài đường luôn chứ tiền đâu mà thuê khách sạn ở mãi được.
-Ừm chị hiểu rồi.
-Dạ thôi chị nằm nghỉ đi cho khỏe. Để em đưa bán sang đó xem phòng rồi em qua với chị liền. Phòng trọ cũng gần đây thôi.
-Ừ vậy em và mẹ chị tranh thủ đi đi.
…
Tôi ở viện được một tuần thì xuất viện về trước còn con tôi vẫn phải ở lại, trong những ngày trong viện khi rút ống tiểu ra rồi tôi có được mẹ dìu lại phòng để cho bé b.ú sữa mẹ. Tuy cuộc gặp gỡ mỗi ngày chỉ chớp nháng vài phút thế nhưng khi được ôm con trong tay, cơ thể bé xíu yếu ớt rút vào khuôn n.g.ự.c tôi để tìm hơi sữa bất giác tôi thấy hạnh phúc vô cùng, cả thế giới hào nhoáng ngoài kia bây giờ như chỉ thu nhỏ lại bằng một cái ôm của tôi dành cho con mà thôi.
Tôi về phòng trọ, tất cả mọi việc ở cữ đều do một tay Hân chăm tôi còn mẹ tôi phải ở lại trong viện chăm thằng bé. Nhìn Hân ở những tháng cuối thai kỳ. Cả người è ạch mệt mỏi lại còn phải chăm tới, tự nhiên tôi thấy thương em và cảm động lắm nên những việc gì tôi làm được tôi đều dành làm không để em phải cực nữa, sau 5 ngày về nhà vết mổ đã khô mặt tôi đã đeo bao tay vào giặc đồ và rửa chén nấu cơm. Hân có cản không cho tôi làm thế nhưng con bé cũng mệt đâu thể để nó giúp mãi được cho nên mỗi lần tranh nhau làm với nó là tôi phải tỏ ra mình thật khỏe "dù trong người cũng mệt mỏi rã rời" để con bé yên tâm mà tôi cũng đỡ áy náy.
…
Sau một tháng nằm lồng ấp thì con cũng về với tôi, nhưng do xa con lâu lại không được ti mẹ nên sữa tôi dần ít đi bắt buộc con phải ti sữa ngoài. Nhìn thằng bé phải b.ú bình mà tôi lại buồn vì mình vô dụng thế nhưng đổi lại con háo ti lắm, cũng chịu hợp tác với bình sữa nên tôi cũng an ủi được phần nào.
…Tôi vừa ra tháng thì Hân đến ngày đi sinh, tôi vì có con nhỏ nên chẳng thể đi viện nuôi em được nên mấy ngày em trong viện chỉ có mẹ tôi lo thôi. Cũng may mẹ tôi còn sức khỏe nên bà đủ sức nuôi đẻ cả hai đứa.
Hân sinh ra một bé gái, do sinh đúng ngày nên trộm vía em bé được tận 3ký rưỡi. Ngày em được xuất viện và ẵm bé về đây nhìn hai cái má phúng phí mà ghét ơi là ghét..
Hân ở cữ tôi và mẹ thay phiên nhau chăm sóc cho em, trộm vía hai đứa bé hợp nhà hay sao đó mà ăn no là ngủ ít khi khi khóc lắm nên trong thời gian ở cữ tôi và Hân cũng nhàn. Tôi đặt tên con tôi là Bo, Hân đặt tên con của Hân là Su. Hai đứa còn chọc nhau sau này lớn lên sẽ cho hai bé lấy nhau nữa. Tự nhiên nghĩ đến chuyện xa vời đó cả hai đứa chỉ biết cười buồn trong khi hiện tại cuộc sống vô vàn khó khăn, ngày mai chúng tôi ăn gì còn chưa biết.
Định bụng sau khi con tôi được 2,3 tháng, thằng bé cứng rồi tôi sẽ để cho Hân giữ hai đứa luôn còn tôi và mẹ sẽ hỏi thuê và mở một quán ăn nho nhỏ trước miếng đất trống ngay phòng trọ để kiếm thêm thu nhập chứ nếu cả ba không ai đi làm thì tiền sẽ không còn đủ trang trải. Thế nhưng tôi vừa nghĩ đến và chưa kịp nói thì bất ngờ vừa buổi sáng thức giấc, Hân đã kéo tay tôi lại rồi ấp úng nói..
-Chị ơi em muốn về lại Sài Gòn
Nghe Hân nói mà tôi không giấu được vẻ bất ngờ, em đã không còn ai lại vừa mới sinh xong nếu vào lại đó thì em ấy biết sống ra sau
-Sau em lại muốn về đó, mẹ con chị có làm gì cho em buồn không Hân?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-chong-cu/chuong-28.html.]
-Không chị ạ. Chị với bác rất tốt với em. Nhưng em có việc cần vào đó, mẹ con em cũng khỏe rồi nên chị yên tâm nha.
Con bé đã muốn rời đi nên tôi cũng không cách nào giữ lại, chỉ là thấy nó mới sinh đã bế con bé đi ra tôi có chút lo lắng mà thôi.
-Em chắc ổn chứ,con bé còn non ngày tháng lắm đó.
-Chị yên tâm em lo cho con em được ạ. À mà chị cho em số điện thoại của chị nhé, khi nào em ổn định em mua một chiếc điện thoại mới em sẽ gọi cho chị.
-Thế bao giờ em đi ?
-Dạ trưa nay em đi luôn chị ạ.
Tôi không cản được Hân, mẹ tôi cũng giữ em lại nhưng không biết có chuyện gì mà em vẫn một mực muốn quay về nên cuối cùng tôi chỉ đành nhét cho em vài triệu để đi đường. Cũng may là con bé nhận lấy, nó cảm ơn tôi và mẹ tôi thời gian qua đã lo cho nó, sau cùng nó ẵm bé con bước đi, tôi đứng đờ đẫn nhìn theo, bao ngày sống cùng nhau đã dần trở nên thân thuộc bây giờ xa nhau vô thức nước mắt tôi rơi trong nghẹn ngào.
…
Hân đi rồi, chỉ còn lại mẹ con tôi. Dạo này Hà Nội trở lại có khi xuống chỉ còn 9 độ nên chẳng ai có hứng thú ra ngoài, ở trong nhà còn phải mặc mấy lớp áo một lượt. Quán ăn thì ít khách, xung quanh cũng chẳng có ai thuê người. Mẹ tôi vừa ở ngoài đi vào, gương mặt buồn so rồi thở dài với tôi
-Trời lạnh quá mấy quán ăn đóng cửa hết rồi con, cái quán hôm trước treo bản tuyển người bây giờ cũng đóng cửa luôn rồi. Mẹ đi từ sáng đến giờ cũng không tìm được việc.
Thấy mẹ cực khổ đi tìm việc suốt mấy ngày nay mà tôi thương vô cùng, hai bàn tay mẹ vì lạnh bây giờ xanh lè chẳng còn chút máu. Tôi đưa tay xoa xoa bàn tay mẹ cho ấm rồi nói..
-Hay là mẹ ở nhà giữ bé bo đi, để con đi làm ạ. Con còn trẻ dù sau tìm việc cũng dễ hơn.
Mẹ nghe tôi nói vậy liền không đồng ý ngay
-Không được, con mới sinh đi làm sớm sau này khổ lắm. Với lại Bo nó sinh non, cơ thể yếu ớt cần con hơn. Để mẹ đi làm lo cho con, khi nào thằng Bo lớn chút rồi con đi làm cũng không muộn.
-Nhưng mà thời tiết kiểu này mẹ ra đường mãi cũng không tìm được việc có khi lại bệnh thêm đó mẹ.
-Mẹ…
Mẹ tôi chưa kịp nói thì bên ngoài chị chủ nhà ghé lấy tiền phòng, vừa hay chị nghe được mẹ con tôi đang bàn tìm việc chị liền ngồi xuống rồi nói với mẹ tôi