YÊU LẠI CHỒNG CŨ - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:55:18
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi đưa ánh mắt kiên định nhìn mẹ và Hân, vô thức thấy lòng mình thật nhẹ nhõm với quyết định đúng đắn vừa rồi. Có thể chúng tôi nghèo, nhưng nghèo vẫn phải có lòng tự trọng. Người ta không muốn, mình cũng đừng ép buộc họ phải giúp mình. Dù là ruột thịt tình thâm
-Con nói vậy để từ chối dì thôi. Thôi mẹ và Hân đi theo con. Tối hôm nay chúng ta thuê khách sạn ngủ một hôm rồi mai tính tiếp.
…
Cả buổi ngày hôm qua đi xe rồi suốt mấy tiếng ngồi máy bay để bay ra ngoài này, cơ thể tôi đau rã rời, cứ nghĩ sẽ vào nhà dì ba sẽ được nghỉ ngơi thì cuối cùng chúng tôi lại phải đi quay ngược ra khách sạn gần sân bay một lần nữa.
Đứng ở quầy tiếp tân, vừa làm thủ tục thuê phòng và nhận phòng không hiểu sao tôi cảm thấy dưới bụng mình cứ đau đau mãi nhưng vẫn trong sức chịu đựng nên tôi không nói với ai cả, cứ nghĩ mình sẽ ổn lại thôi nên khi lên phòng tôi còn cố đi theo mọi người vượt qua hai lần leo cầu thang bộ.
Nhân phòng xong xuôi cái lưng tôi bắt đầu lại đau, đôi chân thì mỏi đến tê tái. Ngó xuống cả hai bàn chân xưng vù. Lúc này mẹ tôi cũng thấy nên liền nói với tôi
-Chân con bị xuống m.á.u rồi, chắc cũng không còn bao nhiêu ngày nữa là sinh đấy. Từ giờ đừng đi nhiều nha con.
Cái Hân bên cạnh cũng đưa chân nó ra ngang với chân tôi nó nhìn xong so sánh ngay
-Chân em vẫn bình thường đây này. Nhìn chằn chị sao mà thương quá. Chị coi nghĩ ngơi đừng đi nhiều nữa nha chị.
Tôi hơi mệt nên chỉ nhìn sơ qua định lên tiếng trả lời với Hân rồi nằm xuống tranh thủ nghỉ ngơi, nhưng bất ngờ chưa kịp trả lời tự nhiên dưới bụng tôi quặn lên đau đớn khiến tôi nhăn nhó, hai tay vội ôm bụng mình, hai chân quắn quéo khép lại để chịu đựng cái đau đang thúc bên dưới rồi thốt lên
-Đau quá mẹ ơi.
Mẹ tôi và Hân thấy vậy lập tức ngồi xuống giường rồi đỡ tôi. Mẹ tôi lo lắng hỏi
-Con sao vậy Quyên, đừng làm mẹ sợ nha.
-Chị ơi chị sao vậy hả?
Tôi thở không ra hơi vì đau, cơn đau từ trong bụng liên tiếp dồn dập đến. Tôi sợ,sợ con tôi có chuyện vì cái thai chỉ mới 7 tháng mấy thôi nên lập tức tôi bấu víu lấy tay mẹ mình, hai hàng nước mắt chảy dài, vừa hay bên dưới tôi cảm nhận được một tiếng bực, một dòng nước tuôn ra ướt cả chân tôi. Tôi thở dốc. Nói trong ngắt quãng
-Mẹ gọi xe đưa giúp con vào viện. Con không ổn rồi… cứu con con với mẹ ơi.
Khi tôi tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi đến khó chịu, cảm nhận được cơn đau bên dưới truyền đến tôi nhanh chóng đưa tay chạm vào bụng mình, chiếc bụng bây giờ không còn căng cứng nữa mà mềm lắm. Lại có thêm vết rạch dài phía dưới.Tôi hốt hoảng đưa mắt nhìn xung quanh, vừa thấy mẹ tôi đã vội hỏi
-Mẹ ơi con con đâu rồi ạ?
Mẹ thấy tôi tỉnh vội vã đi tới, trên gương mặt già nữa bây giờ tràn ngập sự lo lắng. Mẹ đưa tay gầy nắm lấy tay tôi rồi trấn an
-Con bình tĩnh lại mới phẫu thuật xong đó. Bác sĩ dặn con nằm yên khi nào rút ống tiểu ra mới được ngồi dậy.
-Con con đâu, đứa bé không sao chứ mẹ?
-Không sao, dù sinh non nhưng con con trộm vía kháu khỉnh lắm. Nó được 1 ký rưỡi, nhưng để cháu nó khỏe hơn bác sĩ họ để trong lồng ấp vì phổi bé chưa trưởng thành.
Tôi nghe vậy mà thương con vô cùng, cũng tại tôi không cẩn thận lại chủ quan với sức khỏe của mình nên con tôi mới sinh non. Bất giác nước mắt tôi rơi xuống. Chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối như lúc này, bức tường thành mạnh mẽ trong lòng phút chốc bị sụp đổ khi nghĩ đến con mình bé xíu vừa sinh ra đã không được bên cạnh mẹ cứ thế tôi chẳng màng đến bản thân mình liên tục hỏi mẹ mình về con.
-Mẹ ơi con muốn đi gặp con con ạ?
-Chưa được đâu con, con mới mỗ không thể đi được.
-Nhưng con lo cho con con quá mẹ ơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-lai-chong-cu/chuong-27.html.]
-Con lo cho con con vậy con có nghĩ đến mẹ cũng đang lo cho con mẹ hay không? Thằng bé đang được bác sĩ túc trực suốt nên sẽ không sao. Còn con nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ biết phải làm sao đây hả?
Mẹ vừa nói vừa khóc vô thức nhìn mẹ tôi đau lòng vô cùng. Một khoảng lặng xuất hiện trong tôi để tôi phải ngẫm nghĩ. Đúng thật một khi đã làm mẹ thì mọi cảm xúc mọi suy nghĩ đều dành cho con mình. Tôi đã sai rồi, tôi vì lo cho con tôi nên tôi đã quên đi rằng mẹ tôi cũng chỉ có mỗi một mình tôi là người thân duy nhất trên cuộc đời này mà thôi.
Khẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, tôi nghẹn lời
-Con xin lỗi mẹ
Mẹ cười buồn, xoa đầu tôi như ngày còn bé
-Ngoan, con mau khỏe lại rồi sẽ gặp con con thôi. Mới sinh đừng khóc không tốt cho mắt đâu.
Bên ngoài có tiếmg bước chân đi vào. Tôi ngó ra thấy Hân đang cầm cái lồng thức ăn. Hân thấy tôi đã tỉnh liền để cặp lồng lên bàn rồi hỏi thăm tôi
-Chị khỏe chưa, có thấy đau không chị.
Tôi lắc đầu nói với Hân
-Chị khỏe rồi không còn đau nữa, mà em đi đâu vậy, em đang bầu đó đừng đi nhiều nha em. Không kỹ giống như chị lại khổ.
Hân cười con bé trấn an tôi
-Em khỏe như trâu này, em còn mong con em ra sớm để em chơi với nó nữa ấy.
-Con nhỏ này nói gỡ không à, cứ để con đủ ngày đủ tháng rồi hẵn ra.
-Hihi em nói giỡn đấy. Mà em mới mua cháo đây, để em đút chị nha.
Tôi định mở lời từ chối Hân nhưng nhìn lại mình đang nằm chưa ngồi dậy được, tự ăn uống cũng bất tiện lắm nên cuối cùng đành phải gật đầu.
Hân vừa dứt cháo cho tôi, nó vừa nhìn sang mẹ tôi rồi nói
-Lúc nãy con đi quanh khu này rồi và cũng tìm được một phòng trọ rộng rãi ưng lắm bác. Mà tiền phòng cũng bình dân ạ.
Tôi nghe xong không hiểu gì nhưng mẹ tôi lại tỏ ra vui lắm
-Vậy hả con thế thì tốt quá.
-Vâng ạ. Để tý con về nhận phòng rồi con lau dọn luôn một thể.
-Thôi thôi con đang bầu. Để tý bác đi theo con con chỉ chỗ cho bác rồi bác thanh toán tiền luôn cho người ta. Con qua đây với chị đi cho khỏe.
-Vâng vậy cũng được ạ.
Lúc này tôi mới mở miệng xen vào
-Hai người nói gì mà con không hiểu vậy?
Hân lập tức giải thích cho tôi
-Dạ em với bác tìm phòng trọ thuê để rước chị với em bé về đó.