Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

YÊU LÀ VỎ BỌC - 8 + PHIÊN NGOẠI

Cập nhật lúc: 2025-07-03 05:04:29
Lượt xem: 1,845

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta mở to mắt nhìn, khó tin lặp đi lặp lại mấy lần cái tên đó để xác nhận.

 

“Trụ trì, người… chẳng phải người từng nói, không thể lập bài vị cho mẫu thân con, vì sẽ khiến bà ấy vướng bận trần thế, không thể chuyển kiếp sao…”

 

“A di đà Phật…”

 

Tụng xong kinh, trụ trì hai tay nâng bài vị đưa cho ta.

 

“Năm đó con còn nhỏ, lại vừa trải qua biến cố lớn, ta sợ con mắc kẹt trong đau khổ, nên mới lấy cớ tránh nói ra. Thực ra ta đã âm thầm lập bài vị, ngày ngày thắp hương tụng kinh cho bà ấy.”

 

Sau bao năm, được nhìn lại hai chữ “Lâm thị”, nước mắt ta từng giọt rơi xuống bài vị, loang ra những vệt mờ sâu sắc.

 

Trụ trì vỗ nhẹ tay ta:

 

“Hài tử, từ nhỏ con đã yêu tiền, ta biết đó là chấp niệm trong lòng con. Nay mối hận đã báo, con cũng đã học được cách buông bỏ, dùng của cải cứu người mình yêu. Đó chính là đại tạo hóa. Ta tụng kinh mỗi ngày cho mẫu thân con, bà ấy đã có thể siêu thoát đến Cực Lạc, con cũng không cần bận lòng nữa.”

 

Lục Vọng cũng nhẹ nhàng ôm lấy ta:

 

“Trong phủ còn một gian phòng trống, ngoài cửa sổ cảnh sắc rất đẹp, trước cửa có một cây nghênh xuân. Chúng ta sẽ đặt bài vị của mẫu thân ở đó, được không? Những món điểm tâm và trang sức nàng thích, đều có thể để trước bài vị cho mẫu thân xem cùng.”

 

Nước mắt lưng tròng, ta gật đầu liên tục.

 

Trước kia, mẫu thân ta chỉ có thể thêu thùa dưới ánh đèn tù mù, mắt đã yếu lắm rồi, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo.

 

Vì nuôi ta khôn lớn, bà gần như không bao giờ ra khỏi cửa, ngày ngày chỉ cắm cúi làm việc.

 

Giờ đây, cuối cùng bà cũng có thể được đón ánh nắng mỗi ngày — cho dù mắt bà có khỏi hay không, chỉ cần mở cửa sổ, hương hoa cũng sẽ ùa vào rõ ràng. Nếu bà còn ở đó, chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được.

 

PHIÊN NGOẠI

 

“Cha! Mẹ! Con đi chơi với Thái Tôn ca ca đây nha!”

 

Lục Vọng chau mày, cao giọng gọi với theo:

 

“Chạy chậm thôi! Đừng để điện hạ ngã đấy!”

 

Nhưng chẳng ai đáp lại lời hắn.

 

“Ha ha ha ha ha —— Lục Vọng à Lục Vọng, con gái ngươi quả là giống vợ ngươi như đúc!”

 

Hoàng đế vì tuổi đã cao, đã giao việc triều chính lại cho Thái tử.

 

Ngày thường, ông để ta và Lục Vọng dẫn con gái vào cung, cùng Thái Tôn chơi đùa, hưởng thú vui gia đình sum vầy.

 

Lục Vọng bất đắc dĩ cười cười:

 

“Làm trò cười cho bệ hạ rồi.”

 

“Nghe nói con gái nhà ngươi, khi còn trong bụng cũng phải lấy vàng dụ mới chịu ngoan ngoãn?”

 

Nghe hoàng đế nhắc, ký ức về thời gian mang thai lại ùa về, ta bật cười khúc khích:

 

“Phải rồi, không có vàng là nó giày vò trong bụng không ngừng. Về sau phải lấy dây đỏ treo một chuỗi hạt vàng trước bụng thì nó mới chịu yên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-la-vo-boc/8-phien-ngoai.html.]

 

Ánh mắt Lục Vọng dịu dàng hẳn, tay đặt nhẹ lên bụng ta:

 

“May là con bé tính tình giống nàng. Nếu giống ta, e là sau này lấy chồng cũng gian nan lắm.”

 

Tán gẫu một lúc, đã gần đến giờ cơm trưa.

 

Thái Tôn được cung nhân dẫn vào.

 

Thái Tôn với thân hình nhỏ nhắn, hành lễ hết sức quy củ:

 

“Tham kiến Hoàng tổ phụ ——”

 

Lúc nãy trên người còn đeo vô số đồ trang sức, giờ lại sạch sẽ gọn gàng, ngay cả trâm cài đầu cũng không còn cái nào.

 

Hoàng đế ôm lấy nó, thắc mắc hỏi:

 

“Hoằng Nhi, mấy món trang sức của con đâu rồi?”

 

Giọng Thái Tôn trong trẻo non nớt:

 

“Con tặng hết cho muội muội rồi! Muội ẤY rất thích!”

 

Quả nhiên, vừa quay đầu lại liền thấy Lục Thiêm Hỉ treo đầy trang sức, nào là khóa trường mệnh, ngọc bội…

 

Đi đứng lắc la lắc lư.

 

“Cha mẹ xem! Ca ca tặng con nhiều thứ quá này!”

 

Lục Vọng liền tháo từng món trên người nó xuống:

 

“Không phải cha đã dặn rồi sao? Không được tùy tiện nhận đồ của người khác!”

 

Lục Thiêm Hỉ phóng vèo ra sau lưng ta, một tay kéo ống tay áo ta, tay kia chống nạnh, dáng vẻ hết sức lý lẽ cùn.

 

“Con đâu có tùy tiện nhận của người khác! Ca ca không phải người khác, là ca ca của con! Với lại, con còn đổi đồ với ca ca nữa!”

 

“Con lấy gì đổi với điện hạ?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Lục Vọng suýt nữa bị chính con gái mình làm cho tức ngất.

 

Chưa kịp chờ con gái trả lời, Thái Tôn đã chạy lại gần, dúi đầu vào trước n.g.ự.c Lục Vọng:

 

“Lục đại nhân, muội muội dùng đóa hoa nghênh xuân này đổi với con, con rất thích. Xin đừng mắng muội muội.”

 

Phục trang của Thái Tôn đều do các thợ thêu trong cung may đo, dùng lụa tơ tằm mới nhất từ Giang Nam.

 

Ngay cả dải buộc tóc cũng có dệt chỉ vàng.

 

Thế mà cậu bé lại chỉ quan tâm đến một đóa nghênh xuân nhỏ xíu cài trên đầu mình.

 

-HẾT-

 

Loading...