03
Ta lại nhét thêm một miếng bánh ngọt vào miệng, vị ngọt ngấy ép xuống vị đắng nghèn nghẹn nơi cổ họng.
"Phu nhân Quốc công đã đánh c.h.ế.t mẫu thân ta, sau đó châm lửa thiêu xác bà. Ta thì bị đưa vào chùa tu hành. Giờ tiểu thư phủ Quốc công không muốn gả cho ngài, lại không dám trái thánh chỉ, nên mới đẩy ta ra thay thế."
Lục Vọng trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi thốt ra một câu:
"Ngươi… không hận sao?"
Ta không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ lặp lại lời mà trụ trì trong chùa từng thường nói với ta khi nhỏ:
"Mẫu tử chúng ta có duyên với Phật. Người đã khuất, chỉ có mỗi ngày sống vui vẻ thì mới hóa giải được chấp niệm, để mẫu thân ta sớm được siêu sinh hưởng phúc."
Lục Vọng khe khẽ đáp một tiếng, bỗng nhiên đưa tay lấy đi sợi xích vàng ròng trong n.g.ự.c ta.
Ta vội vàng lo lắng:
"Ngài làm gì vậy! Rõ ràng là đã nói là cho ta mà! Đường đường là thống lĩnh thị vệ trước điện mà nuốt lời sao — Lục đại nhân cướp vàng của ta rồi —"
"Ưm…"
Một bàn tay ấm nóng mang theo vết chai mỏng bỗng bịt chặt lấy miệng ta. Lục Vọng khép mắt lại, nhưng bóng tối trong đáy mắt vẫn không thể tiêu tan, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
"Đừng náo loạn nữa… cái này không tiện, ta đổi cho ngươi cái tốt hơn, được không?"
Ta suy nghĩ một chút, đúng là sợi xích không tiện cất, cũng không dễ mang ra ngoài, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy ta gật đầu, Lục Vọng mới rút tay lại.
"Đi rửa mặt nghỉ ngơi đi, mai phải vào cung diện thánh, ngủ sớm một chút."
Rửa mặt xong, cả người ta chui vào trong chăn, thoải mái khẽ thở dài một tiếng.
Ta chưa từng ngủ ở nơi nào dễ chịu thế này. Ở chùa, cửa sổ lúc nào cũng có gió lùa, chăn thì giặt đến cứng như mảnh gỗ bong tróc, chỉ phảng phất mùi xà phòng nhẹ nhẹ.
Nhưng ở đây, chăn mềm mại, còn mang theo hương trầm thoang thoảng. Trong phòng không có lấy một luồng gió, yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng nến hỷ nổ lách tách vang lên từng hồi.
Lục Vọng nằm bên cạnh ta, giống như một cái lò sưởi lớn, nhiệt độ vừa phải, không lạnh cũng chẳng nóng đến phát bực.
"Lục Vọng… ngài phải giữ lời đấy… ta muốn ở mãi trong này…"
04
“Woa, Lục Vọng Lục Vọng, trong tường này có bụi vàng nè! Lục Vọng Lục Vọng, ngói kia là ngói lưu ly hả?”
Lần thứ tám Lục Vọng kéo ta quay lại — cũng có thể là lần thứ mười — hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cả bàn tay ta bị hắn bao trọn trong lòng bàn tay mình.
“Đi bên cạnh ta, không được chạy lung tung nữa! Thích cái gì thì lát nữa để Hoàng thượng ban thưởng cho, bây giờ không được chạy nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-la-vo-boc/2.html.]
Ta ngoan ngoãn dạ một tiếng, đi theo Lục Vọng đến một tòa điện nhỏ.
“Khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ta vội học theo dáng Lục Vọng quỳ xuống, miệng cũng lí nhí lặp lại một lượt.
Lục Vọng nhíu mày nhìn ta.
Ta đành phải ngoan ngoãn, rõ ràng mạch lạc đọc lại thêm lần nữa.
“Khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Ha ha ha ha ha —— Mau đứng dậy, đứng dậy! Ngồi xuống đi, không cần đa lễ!”
Hoàng thượng cười rạng rỡ nhìn ta, ta nghiêng đầu, cũng nhìn lại theo ánh mắt của ngài.
Ngài lại cười càng sảng khoái hơn, giọng nói cũng mang theo rõ ràng ý cười.
“Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt! Tiểu cô nương này nhìn lanh lợi hoạt bát, vừa khéo bù đắp cho tính cách u ám của ngươi!”
“Lục Vọng à —— ngươi theo trẫm từ năm mười ba tuổi, đến nay đã hai mươi bảy rồi.”
“Trẫm ban hôn cho ngươi, cũng là muốn bên cạnh ngươi có người biết ấm biết lạnh, ngươi tuy là thân vệ của trẫm, nhưng trẫm cũng coi như chứng kiến ngươi lớn lên, vẫn luôn mong ngươi được sống tốt.”
Lục Vọng quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ:
“Thần cảm tạ thánh ân!”
“Bệ hạ đối xử với ngài tốt như vậy, sao ngài vẫn cứ lạnh lùng thế, đến nỗi tiểu thư phủ Quốc công cũng sợ không dám gả cho ngài?”
Lục Vọng nhìn ta một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ, định nói gì đó, nhưng Hoàng thượng lại lên tiếng trước:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Bấy nhiêu năm nay, hắn đối mặt toàn là lang sói hổ báo, một chút sơ sẩy là rơi vào vực sâu. Hắn không phải vô tình, chỉ là quen làm thanh đao sắc bén trong tay trẫm…”
“Hài tử, con đã thành thân với hắn, tức là người một nhà. Từ nay về sau, con phải làm bao kiếm của hắn — cũng cho hắn một nơi để dừng chân, nương náu.”
Ta gật đầu lia lịa, bỗng đôi mắt sáng bừng lên:
“Bệ hạ! Con còn có thể làm túi tiền của ngài ấy nữa! Về sau tiền của ngài ấy đều là của con hết!”
05
Ta ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu đi phía trước, phía sau theo sau mấy kiệu châu báu hoàng kim do Hoàng thượng ban thưởng, bước chân cũng vui đến mức như bay lên.
Ta giơ tay chọc chọc vào eo Lục Vọng.
“Lục đao bén, lúc nãy ta đi chọn trang sức, Hoàng thượng đã nói gì với ngài thế? Nói cho cái bao kiếm kiêm túi tiền này nghe thử đi!”
Lục Vọng tóm lấy tay ta đang chọc loạn, lần này không buông ra nữa.