Giang Ngạn chằm chằm đứa bé , thật lâu thật lâu, đó nắm chặt nắm đấm, hung hăng đập tường. Anh cúi đầu, dường như rơi một giọt nước mắt, từng thấy dáng vẻ chật vật như của .
Đêm đó, Giang Ngạn với câu cuối cùng là: Đồng Niên, em dũng khí lắm! Anh hỏi cha đứa bé là ai. Cũng nhận , đứa bé là con của .
6.
Sau đó, Giang Ngạn còn tới tìm nữa. Chỉ là mua cho Ôn Uyển áo cưới thật và nhẫn kim cương đắt tiền, đưa Ôn Uyển về nhà gặp .
Nghe thích Ôn Uyển, Giang Ngạn cũng , đời cô thì cưới.
Các bạn học đều cảm thán:
“Tôi thật hâm mộ Ôn tiểu thư, thể ông chủ Giang yêu thương như báu vật.”
“Ôn tiểu thư vốn cũng là một phụ nữ , dịu dàng rộng lượng, cô Đồng Niên bây giờ nghèo, còn cho Đồng Niên một ít tiền, giúp đỡ Đồng Niên.”
“Người phụ nữ lương thiện như , nên bảo vệ cả đời...”
Tôi tin tức trong nhóm bạn học, trái tim nhảy dựng lên, luôn một dự cảm bốc lên bên ngoài.
Cho đến lúc đến bệnh viện, mới y tá , Giang Ngạn và Ôn Uyển đến thăm Tiểu Bảo.
Cô y tá trẻ xin , rằng cô cẩn thận, cho Ôn Uyển Tiểu Bảo cha.
Tôi Ôn Uyển hỏi Tiểu Bảo: “Thằng nhóc, tao , cha mày cần mày và mày, ? Mày , mày đáng thương, vì chữa bệnh cho mày, mỗi ngày đều hầu đủ loại đàn ông uống rượu, bẩn. Thực sự thì cha mày cần phụ nữ như , cũng bình thường...”
Tiểu Bảo hét mặt cô : “Cô bậy! Cô bẩn thỉu! Mẹ và cần tiền của các , cút !”
Tôi run rẩy vọt , Ôn Uyển đầu thấy , ngẩn , cau mày : “Chị Đồng Niên, chị con trai chị xem, chỉ cho nó chị vất vả như thế mà, thế mà nó nổi giận với , thật sự là quá hiểu chuyện...”
Trước khi Ôn Uyển kịp hết lời, đưa tay túm tóc cô , tát cô hai cái thật mạnh, kéo cô đến cửa đẩy cô hành lang. Tôi chỉ mặt cô mắng: “Ôn Uyển, cmn cô nhất định trêu chọc !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/yeu-han-dan-xen/4.html.]
Cô che mặt, thể tin , dám đánh cô .
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Giả vờ ngây thơ, cô với bằng giọng nghẹn ngào: “Chị Đồng Niên, chỉ giúp chị, ý gì khác. A Ngạn vốn quan tâm đến chị, cũng may lời , cũng bụng, nếu mặc kệ chị, sẽ áy náy. Tôi thực sự giúp chị, nhưng bây giờ chị đánh , A Ngạn chắc chắc sẽ giận chị mất...”
Tôi Ôn Uyển, lạnh lùng nở nụ . Thì cô tới tìm để khoe khoang. Cô nhịn cho , Giang Ngạn yêu cô như thế nào, yêu nhiều hơn yêu .
Tôi dáng vẻ buồn của cô , lạnh lùng : “Ôn Uyển, cô Giang Ngạn, chỉ là một đàn ông mà thôi, tặng cho cô, nhưng cô vẫn đủ, nhất định trêu chọc , ?”
Sau đó kéo lấy cổ áo cô , nhỏ giọng : “Có gan thì cô cứ tiếp tục khiêu khích , nhất định sẽ chúc cho cô và Giang Ngạn tân hôn vui vẻ, thuận tiện cho , đứa bé sinh , là của . Cô đoán xem, còn cưới cô ?”
Ôn Uyển sững sờ tại chỗ, sắc mặt của cô từ từ trắng bệch, nhiến răng với cô : “Bây giờ, cô xin con , đó, cút .”
Vừa dứt lời, Giang Ngạn mở cửa phòng bệnh, , nắm tay kéo , vững, lưng đụng mạnh tường.
Anh xuống , hỏi: “Đồng Niên, cưới phụ nữ nào về nhà, còn xem sắc mặt của em? Vợ gả cho , cần em đến tặng cho cô , em cho rằng, em là cái thá gì?”
7.
Lưng đập tường, rên rỉ vì đau đớn. Có lẽ Tiểu Bảo thấy, chạy chân trần , đưa tay che mặt , ngẩng đầu trừng mắt Giang Ngạn, cho chạm nữa.
Giang Ngạn cúi đầu nó, lạnh lùng , thản nhiên : “Cậu giống , làm cho chán ghét.”
Tôi thấy mắt Tiểu Bảo từ từ đỏ lên. Câu chắc hẳn làm tổn thương trái tim nó.
Dưới gối nó cất giấu ảnh của Giang Ngạn, cho tới bây giờ nó đều , Giang Ngạn là cha .
Trong những đêm đau đớn kể từ khi lâm bệnh, nó trong lòng ngủ, luôn mơ thấy cha về nhà. Cha nhớ Tiểu Bảo, giống như Tiểu Bảo nhớ cha , luôn thầm. Cha cha sẽ nữa, cũng sẽ để cho vất vả như nữa.