Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 98: Tôi là vợ anh ấy
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:10:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc cô chợt nhớ , khi ốm, ở bệnh viện gặp bác sĩ Bồ, ông từng hỏi Lục Kinh Chập cùng thăm Hiệu trưởng Quách .
Ừm, lẽ hôm nay là thăm vị Hiệu trưởng Quách đó. Hạ Thanh Nịnh nghĩ nhiều nữa, thu dọn xong xuôi liền cùng Lục Kinh Chập khỏi cửa.
Lục Kinh Chập đạp xe chở Hạ Thanh Nịnh. Đi một đoạn, Hạ Thanh Nịnh phát hiện đây đường ngoại thành phía Tây, liền hỏi Lục Kinh Chập .
Lục Kinh Chập ghé qua Cửa hàng bách hóa một chuyến để mua ít quần áo và giày, nhờ Hạ Thanh Nịnh chọn giúp.
"Mua cho ai thế?" Hạ Thanh Nịnh tò mò hỏi.
"Một chị dâu và một bé trai bảy tám tuổi." Lục Kinh Chập trầm giọng trả lời.
Bé trai bảy tám tuổi thì Hạ Thanh Nịnh đại khái mặc cỡ nào, nhưng chị dâu béo gầy, lát nữa mua sợ , bèn hỏi Lục Kinh Chập mấy câu, thế là đoạn đối thoại :
Hạ Thanh Nịnh: Chị dâu đó cao bao nhiêu?
Lục Kinh Chập: Không cao bằng em.
Hạ Thanh Nịnh: Thế dáng chị thì ?
Lục Kinh Chập: Béo hơn em.
Hạ Thanh Nịnh: Vậy chị ngày thường thích mặc đồ tối màu đồ sáng màu?
Lục Kinh Chập: Cũng sêm sêm như em.
Hạ Thanh Nịnh: Thế cỡ chân chị thì ?
Lục Kinh Chập: Dài hơn em.
Hạ Thanh Nịnh: ......
Mỗi câu trả lời thì như là trả lời , nhưng cứ như trả lời, Hạ Thanh Nịnh mà chẳng hiểu gì cả.
Còn nữa, tại cứ luôn lấy cô vật tham chiếu thế nhỉ?
Đến Cửa hàng bách hóa, Lục Kinh Chập đến khu quần áo , còn Hạ Thanh Nịnh thì ghé qua nhà vệ sinh một lát. Lúc rửa tay, cô gặp cô nhân viên bán hàng cạnh chê bai cô mua nổi váy lụa khi cô đang xem váy.
Cô nhân viên bán hàng đó rõ ràng cũng nhận cô. Tuy rằng một ngày các cô tiếp đón nhiều khách, nhưng xinh như Hạ Thanh Nịnh quả thực hiếm gặp, huống chi lúc Hạ Thanh Nịnh mua một đống vải vụn, hành động thực sự khiến ấn tượng sâu sắc.
Cô Hạ Thanh Nịnh, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, còn tự chủ nhếch mép.
Đối mặt với kiểu xinh nhưng điều kiện gia đình , các cô luôn ghen tị một cảm giác ưu việt khó hiểu.
Hạ Thanh Nịnh cảm nhận sự bất thiện của cô , đôi mày thanh tú nhíu . lúc , một phụ nữ bỗng nhiên chạy , cô nhân viên bán hàng vui mừng gọi:
"Tiểu Kim mau đây, đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong đến kìa?"
"Cái gì?" Cô nhân viên tên Tiểu Kim ngơ ngác.
"Ấy, chính là đàn ông mua một bốn chiếc váy lụa chỗ cô , cô chẳng vẫn luôn nhớ thương ?" Người phụ nữ giải thích.
"A, thật hả?" Trên mặt Tiểu Kim lập tức lộ nụ , vui sướng mặt, vội hỏi:
"Đi một cùng cô nào?"
"Có mỗi thôi, còn mặc quân phục nữa, là sĩ quan, ơi, cái dáng vẻ đó tuấn tú lắm luôn." Người phụ nữ .
"Cô xem, bảo ý với mà. Nếu thể mua một lúc nhiều váy đắt tiền như thế ở chỗ , còn mua màu na ná , là gây sự chú ý với . A, đàn ông mà~" Tiểu Kim tỏ vẻ kiêu kỳ, đắc ý .
"Phải , cô đúng. Anh giờ đang ở khu quần áo, chúng hỏi mua gì, bảo chờ lát nữa mới mua, rõ ràng là thấy cô ở đấy, đang đợi cô qua đấy." Người phụ nữ cũng hùa theo, đó kéo tay Tiểu Kim:
"Vậy cô còn mau qua đó , đừng để chờ sốt ruột."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-98-toi-la-vo-anh-ay.html.]
"Để chờ một chút thì ." Tiểu Kim ngoài miệng tuy nhưng chân bước ngừng, cùng phụ nữ ngoài.
Hạ Thanh Nịnh cũng rửa tay xong, theo ngoài. Vừa hai chuyện, cô sót chữ nào, tự nhiên đàn ông họ đến là Lục Kinh Chập. Trong lòng cảm thán:
Đàn ông trai quả nhiên cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, rõ ràng chỉ mua vài bộ quần áo mà khiến cho cô gái diễn nội tâm nhiều đến thế.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Cô phụ nữ đằng kìa, còn nhớ ? Chính là đến tìm chị Lưu mua vải vụn ." Cô nhân viên bán hàng chú ý tới Hạ Thanh Nịnh theo lưng, nhịn huých eo phụ nữ bên cạnh, khinh miệt, nhỏ:
"Ha ha, đoán hôm nay cô đến mua vải vụn tiếp."
Người phụ nữ bên cạnh , nhịn Hạ Thanh Nịnh một cái, trả lời:
" là cô thật. Vừa nãy mải chuyện với cô nên để ý. Mà cô đừng chứ, cô trông xinh thật đấy."
"Xinh thì ích gì!" Tiểu Kim bĩu môi, rõ ràng chút ghen tị, khinh thường :
" gặp mấy đứa kiểu , vì nhà nghèo, giúp đỡ gia đình nên cuối cùng gả cho mấy gã đàn ông già ."
" thấy hôm nay cô ăn mặc cũng khá, da dẻ cũng mịn màng, giống nhà nghèo." Người phụ nữ nghi hoặc .
"Không nghèo mà cô mua cái thứ vải rách khác vứt gì?" Cô nhân viên tên Tiểu Kim vội phản bác, đó nhạo:
"Có mấy đường cứ thích sĩ diện hão mà, ha ha... đoán nhé, bộ đồ cô chắc là bộ nhất đấy. Có cá cược , lát nữa cô chắc chắn tìm chị Lưu mua vải vụn cho xem."
"Ai dám cá với cô chứ, cô lúc nào chả đỏ vận. Đến đàn ông mua một lúc bốn cái váy lụa cô còn gặp cơ mà, cá cá..."
Có lẽ bao giờ nghĩ đến việc tôn trọng nghèo, cô nàng Tiểu Kim chuyện cũng chẳng thèm tránh mặt Hạ Thanh Nịnh phía , thậm chí còn chút cảm giác ưu việt cao ngạo. Dù cô cũng là nhân viên chính thức của Cửa hàng bách hóa, tầng phận cũng đủ để khiến đông đảo các cô gái trẻ và các bà vợ nhỏ hâm mộ .
Hạ Thanh Nịnh cũng phản bác gì, im lặng hai . Kiểu nâng cao đạp thấp thế cô gặp nhiều .
Hai miệng chuyện, chân bước ngừng, quẹo qua một khúc quanh liền thấy quầy bán quần áo một bóng cao lớn mặc quân phục xanh đang thẳng tắp.
Nhìn thấy bóng dáng đó, tim Tiểu Kim lỡ mất hai nhịp. Cô tự chủ vuốt tóc, chỉnh vạt áo mới tươi như hoa về phía .
"Đồng chí, tới mua quần áo ?" Tiểu Kim đổi hẳn thái độ kiêu kỳ , giọng trở nên dịu dàng hẳn, mở to đôi mắt long lanh Lục Kinh Chập hỏi.
Chỉ thấy đàn ông mắt mặc quân phục, so với lúc mặc sơ mi càng thêm khí bức . Ngũ quan thâm thúy, đường nét tuấn lãng, trai một cách lạnh lùng.
Các nhân viên bán hàng xung quanh đại khái đều chuyện Lục Kinh Chập mua váy lụa chỗ Tiểu Kim. Giờ thấy hai chuyện, ánh mắt Tiểu Kim đều tự chủ lộ ý mờ ám.
"Ừ." Lục Kinh Chập trầm giọng đáp, biểu cảm mặt bất kỳ đổi nào, vẫn đạm mạc như .
"Lần cần kiểu dáng thế nào, để chọn giúp nhé." Giọng Tiểu Kim càng dịu dàng hơn, nụ mặt cũng sâu hơn một chút, tiếp tục hỏi:
"Là mua đồ nam đồ nữ, mua cho bao nhiêu tuổi mặc thế?"
"Không cần." Lục Kinh Chập từ chối xong liền thấy Hạ Thanh Nịnh chậm rãi tới.
Hạ Thanh Nịnh đến bên cạnh , còn gì, Lục Kinh Chập bỗng nhiên giơ tay lên, giúp cô chỉnh cổ áo lật, động tác vô cùng mật.
Theo động tác của , nụ của Tiểu Kim trong nháy mắt cứng đờ mặt.
Đám nhân viên bán hàng đang tưởng bở chứng kiến cảnh đồng nghiệp gặp gỡ trong mộng cũng đều trợn tròn mắt.
Giúp Hạ Thanh Nịnh chỉnh xong quần áo, Lục Kinh Chập đầu với Tiểu Kim:
"Cô sẽ chọn."
"A, ồ ồ..." Tiểu Kim mới hồn, trong lòng vẫn còn nuôi một tia hy vọng mong manh, hỏi một câu thích hợp lắm:
"Vị là..."
Chỉ thấy khuôn mặt kiều diễm của Hạ Thanh Nịnh cũng nở nụ tươi tắn y hệt cô nãy, thoải mái hào phóng trả lời:
" là vợ ."