Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 88: Phát hiện Lục Lập Đông ngoại tình

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:10:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Bác sĩ Vương Minh Phương xong thì cạn lời, nhưng vẫn giữ chút kiên nhẫn cuối cùng giải thích tiếp:

 

"Người nhà bệnh nhân , phôi t.h.a.i cách nào di chuyển , chỉ thể lấy bỏ thôi."

 

"Vậy thì cứ để nó ở cái ống gì đó cũng , dù đứa bé chúng giữ, thể bỏ ." Vương Minh Phương vội vàng .

 

mong cháu trai lâu, khó khăn lắm mới thai, nếu bỏ thì đợi đến bao giờ mới cháu bế.

 

Thấy thông với bà , bác sĩ cũng tốn lời nữa, sang Lục Lập Đông bên cạnh, giọng điệu chút dồn dập hỏi:

 

"Anh là chồng bệnh nhân đúng ? Hiện tại bệnh nhân xuất huyết nhiều, bất cứ lúc nào cũng thể nguy hiểm tính mạng, mau đóng viện phí để phẫu thuật ."

 

Lục Lập Đông lúc chủ kiến, theo thói quen đưa mắt là Vương Minh Phương. Vương Minh Phương liên tục nháy mắt hiệu cho , ý bảo đừng quan tâm.

 

Thấy đàn ông mãi nhúc nhích, bác sĩ cũng mất kiên nhẫn, tức giận :

 

"Còn chần chừ nữa bệnh nhân thật sự sẽ c.h.ế.t đấy. Đến lúc đó cũng chẳng còn thì mà sinh con? Bây giờ cứ giữ lấy cái mạng , con cái còn thể mà."

 

Lục Lập Đông đối với Diêu Hồng Mai vẫn còn chút tình cảm, bác sĩ , cuối cùng gật đầu đóng tiền.

 

Vương Minh Phương tuy trong lòng vui, nhưng việc đến nước cũng chẳng còn cách nào, bác sĩ lành:

 

"Bác sĩ, xem thể cố gắng chuyển đứa bé trong t.ử cung , dù cũng là một mạng mà."

 

Bác sĩ thể giải thích rõ ràng với phụ nữ ngu hiểu gì , cũng chẳng buồn sửa lưng nữa, chỉ sẽ cố gắng cứu chữa bệnh nhân phòng phẫu thuật.

 

Lục Lập Đông đóng phí xong nhanh cầm biên lai , vẻ mặt vui của Vương Minh Phương, an ủi:

 

"Mẹ, , bọn con còn trẻ, con cái sẽ thôi."

 

Hai đang chuyện, Lục Lập Đông ngẩng đầu lên liền thấy bóng dáng một phụ nữ quen thuộc. Hắn nghi hoặc thêm vài , đợi khi rõ mặt thì sắc mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.

 

Cô gái đó trông trẻ, dáng vẻ đầy 18 tuổi, cao mét rưỡi, diện mạo hết sức bình thường, chỉ bộ n.g.ự.c phát triển đặc biệt , do phần quá nặng nên chúi về phía .

 

Rất nhanh cô gái cũng chú ý tới Lục Lập Đông. Sau khi bốn mắt , cô gái tự chủ dừng bước.

 

Nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm tay cô gái, trong lòng Lục Lập Đông phỏng đoán. Hắn quanh quất bước nhanh tới, chẳng chẳng rằng giật lấy tờ giấy xét nghiệm, thấy dấu cộng (+) đó, sắc mặt lập tức đổi.

 

Cô gái kìm nữa, nước mắt lã chã rơi, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào lo sợ hỏi:

 

"Anh Lập Đông, giờ em đây?"

 

Lục Lập Đông hiển nhiên hoảng sợ, một lát , bỗng nhiên giơ tay đẩy cô gái ngoài:

 

"Em về , về , lát nữa sẽ tìm em."

 

Vương Minh Phương tinh ranh như cáo già, sự mờ ám giữa hai . Bà tới, giật tờ giấy từ tay Lục Lập Đông, qua một cái cũng hoảng loạn như con trai, mặt thậm chí còn mang theo tia vui mừng. Bà kéo tay cô gái đang luống cuống , nhét tờ giấy xét nghiệm tay cô, :

 

" của Lập Đông, cô cứ về , tẩm bổ cho . Yên tâm, sẽ bảo Lập Đông cho cô một danh phận."

 

Lời của Vương Minh Phương phảng phất mang theo ma lực, cô gái dường như tìm chỗ dựa, gật đầu lia lịa.

 

"Con gái , mấy ngày cơm thể ăn nhiều nhưng lời thì ít thôi, nhiều dễ xảy chuyện. Con đừng đừng gì cả, cứ lo ăn ngon ngủ kỹ, chuyện về cứ giao cho thím là ." Lúc cô gái rời , Vương Minh Phương còn quên uy h.i.ế.p nhắc nhở một phen.

 

Cô gái nắm chặt tờ giấy trong tay, Lục Lập Đông bên cạnh, ngoan ngoãn gật đầu.

 

"Thím..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-88-phat-hien-luc-lap-dong-ngoai-tinh.html.]

Ba đang chuyện thì phía bỗng vang lên một giọng êm tai. Ba đầu , liền thấy Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Chập đang bế Anh Anh tới.

 

Sắc mặt Vương Minh Phương đột ngột đổi, chuyện tuyệt đối thể để Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Chập , lập tức thấp giọng thúc giục cô gái bên cạnh:

 

"Mau ."

 

Giọng Vương Minh Phương khá nhỏ, cô gái phản ứng chậm chạp. Đợi rõ và định thì Hạ Thanh Nịnh tới gần.

 

"Chị dâu ạ?" Hạ Thanh Nịnh mở miệng hỏi, hỏi xong ánh mắt rơi cô gái bên cạnh, trong lòng hiểu rõ chuyện nhưng vẫn giả vờ nghi hoặc: "Ai đây ạ? Cũng đến thăm chị dâu ?"

 

Vương Minh Phương chút căng thẳng, sợ Hạ Thanh Nịnh phát hiện manh mối, nhưng nhanh định tinh thần, lời dối bật ngay đầu môi:

 

"Nó là họ hàng nhà chúng , đến bệnh viện khám bệnh, khéo gặp thôi."

 

So với Vương Minh Phương giỏi ngụy trang, Lục Lập Đông và cô gái hoảng loạn hơn nhiều. Đặc biệt là cô gái , càng tỏ "lạy ông ở bụi " khi vội vàng giấu tờ giấy xét nghiệm lưng.

 

"Họ hàng ạ? Sao giờ con từng gặp?" Hạ Thanh Nịnh vẫn tỏ vẻ nghi hoặc.

 

"Họ hàng xa lắc xa lơ mà." Vương Minh Phương gượng gạo kéo một nụ , vội bổ sung thêm: "Bên đằng nhà họ Hà."

 

"À..." Hạ Thanh Nịnh cố ý kéo dài âm cuối, đó sang Lục Lập Đông.

 

Lục Lập Đông vốn dĩ tật giật , như càng thêm sợ hãi, vội vàng phối hợp gật đầu:

 

"Ừ, ừ, chính là họ hàng bên đằng nhà họ Hà."

 

Hắn quên mất là họ Lục, chẳng quan hệ gì với nhà họ Hà, quen họ hàng xa bên đó .

 

"Tiểu..." Vương Minh Phương định gọi tên cô gái, bỗng nhiên nghẹn họng, mới phát hiện căn bản tên đối phương, vội sửa miệng:

 

"Con gái, giờ nhà đang việc, cũng mời con về nhà ăn cơm . Con về , nhớ kỹ lời thím dặn, ăn nhiều cơm thì sức khỏe mới ."

 

Cô gái vốn đang căng thẳng, Vương Minh Phương như đại xá, vội gật đầu đồng ý xoay ngoài.

 

Hạ Thanh Nịnh cô gái xa, vạch trần hai con họ, cũng dây dưa vấn đề nữa mà hỏi:

 

"Tình hình chị dâu hiện tại thế nào ? Bác sĩ bảo ạ?"

 

"Không lắm." Lục Lập Đông trầm mặt : "Bảo là t.h.a.i ngoài t.ử cung, đứa bé coi như giữ , lớn cũng nguy hiểm, hiện đang phẫu thuật bên trong."

 

Chuyện trong dự tính của Hạ Thanh Nịnh nên cô quá ngạc nhiên. Lục Kinh Chập đang bế đứa bé bên cạnh thì ánh mắt rõ ràng khựng một chút, hiển nhiên ngờ sự việc nghiêm trọng đến thế.

 

"Bố..."

 

Anh Anh trong lòng Lục Kinh Chập thấy Lục Lập Đông, dùng giọng non nớt gọi một tiếng.

 

Có lẽ vì chịu cú sốc quá lớn, thấy thiết liền tìm cảm giác an , chỉ thấy cô bé xoay , vươn đôi tay Lục Lập Đông bế .

 

Lục Lập Đông hề bế con bé, thậm chí còn chút mất kiên nhẫn, vẻ mệt mỏi dựa tường.

 

Vương Minh Phương bên cạnh giơ tay định đón lấy, Lục Kinh Chập giọng trầm thốt hai chữ:

 

"Không cần." Anh ôm chặt Anh Anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con bé trấn an.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Vết thương mặt Anh Anh rõ ràng như , hai con họ đương nhiên thấy, nhưng cũng chẳng hề quan tâm, hỏi han lấy một câu.

 

lúc phía truyền đến tiếng gọi dồn dập của bác sĩ:

 

"Diêu Hồng Mai, nhà Diêu Hồng Mai..."

 

 

Loading...