Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 80: Lục Kinh Chập là thợ đốt lò hơi?

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:10:40
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Lời thốt , tất cả bàn đều dừng động tác, trong phòng rơi sự im lặng hổ c.h.ế.t .

 

"Khụ khụ... Khụ khụ..."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Hạ Thanh Nịnh nuốt xuống một miếng cơm, đột nhiên câu kinh hãi đến mức nghẹn họng, ho sặc sụa ngừng, mặt mũi cũng trong nháy mắt đỏ bừng.

 

Lục Kinh Chập bên cạnh thấy cô nghẹn, sắc mặt như thường múc cho cô một bát canh, đặt mặt cô.

 

Hạ Thanh Nịnh vội vàng bưng bát canh lên, vùi cả cái đầu trong bát.

 

"Mau ăn cơm, mau ăn cơm, trẻ con thì cái gì?" Vương Minh Phương lập tức giảng hòa.

 

Lục Tiểu Tuyết vẻ mặt phục, tiếp tục :

 

"Sao cháu , thím Triệu bảo hai hôn môi là sẽ sinh em bé. Buổi chiều họ hôn lâu như , chắc chắn sắp sinh em bé ."

 

Ánh mắt nữa đồng loạt qua...

 

Nấc...

 

Hạ Thanh Nịnh ho nữa mà chuyển sang nấc cụt, tiếng nấc nối tiếp dường như dừng .

 

"Ăn cơm." Lục Kinh Chập trầm mặt vỗ nhẹ lên đầu Lục Tiểu Tuyết, trầm giọng phun hai chữ.

 

Dưới uy nghiêm của Lục Kinh Chập, Lục Tiểu Tuyết dám mở miệng nữa, bắt đầu và cơm trong bát.

 

Mọi cũng bắt đầu chuyện khác, dường như chuyện từng xảy .

 

Chỉ Hạ Thanh Nịnh vẫn đang tiếp tục nấc cụt...

 

Không khí phảng phất trở về như khi chuyện sinh con, nhưng Hạ Thanh Nịnh thật sự cảm thấy hổ, liền nhanh chóng ăn xong cơm, xuống bàn về phòng.

 

Vương Minh Phương ăn xong liền ngoài. Diêu Hồng Mai mang thai, bác sĩ t.h.a.i tượng chút định. Hạ Thanh Nịnh xuống bàn , việc rửa bát tự nhiên rơi xuống đầu Hà San San.

 

Hà San San thu dọn bát đũa, ném đồ đ.á.n.h thùm thụp. Trước khi Lục Kinh Chập về, cô những việc . Nghĩ đến lời Lục Tiểu Tuyết , chuyện Lục Kinh Chập và Hạ Thanh Nịnh hôn trong phòng, cô càng nén giận.

 

Nếu Hạ Thanh Nịnh thật sự mang thai, sinh con trai, thì cái đuôi của nó chẳng sẽ vênh lên tận trời ? Mình càng cơ hội xử lý nó. Nghĩ đến đây, Hà San San nắm chặt tay, trong mắt đều là oán độc, ý tưởng tà ác trong lòng thế nào cũng áp chế nổi nữa.

 

Buổi tối khi ngủ, Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Chập đều ăn ý nhắc tới cái sự cố , chỉ là Hạ Thanh Nịnh ngủ dạt phía ngoài một chút.

 

Mặc kệ là sự cố , nhưng hai quả thật hôn. Trong lòng cô loại cảm giác kỳ quái nên lời, khiến cho hiện tại cô Lục Kinh Chập đều tự nhiên như .

 

Đối với nụ hôn đầu tiên, lúc ngây thơ vô tri cô từng nghĩ tới vô loại tình tiết, dự đoán sẽ là thế , giống như hôn, giống như .

 

Còn một điểm khiến cô hiểu chính là, Lục Kinh Chập thể bình tĩnh như .

 

À đúng , lúc còn túm lấy... n.g.ự.c cô, hơn nữa xong chuyện cũng cố ý tìm cô xin . Nếu tới xin , cảnh tượng đó chỉ nghĩ thôi cũng thấy đủ loại hổ.

 

Hạ Thanh Nịnh miên man suy nghĩ một hồi chậm rãi ngủ . Lục Kinh Chập bên cạnh thấy tiếng hít thở đều đều của cô, nhíu mày, tự chủ đầu sang.

 

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ, tăng thêm chút ánh sáng nhu hòa cho khuôn mặt tú khí của cô. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông mi cong vút, chiếc mũi nhỏ xinh là cánh môi màu hồng nhạt.

 

Ánh mắt dừng môi cô, hình ảnh hôn môi nhanh chóng hiện lên trong đầu. Lần đầu tiên cảm giác rõ ràng rằng môi con gái mềm mại, kiều nộn như .

 

Hình ảnh tái hiện khiến yết hầu tự chủ trượt lên xuống, trong cơ thể cũng sinh một luồng khô nóng.

 

Một lát , đầu , bắt bản cô nữa.

 

Ngày hôm , Hạ Thanh Nịnh dậy sớm rửa mặt, chải tóc sang một bên, tết một b.í.m tóc xương cá xõa tung, phối hợp với chiếc bờm vải kẻ ô, cả trông tươi tắn thoải mái thanh tân.

 

Khi cửa thấy Diêu Hồng Mai từ trong phòng , chỉ thấy sắc mặt chị dâu tái nhợt, dường như chút huyết sắc nào, đường cũng vẻ trọng tâm vững.

 

"Chị dâu cả, sức khỏe chị vẫn chứ?" Hạ Thanh Nịnh mở miệng hỏi.

 

"Vẫn, vẫn , chỉ là gần đây cứ cảm thấy đau bụng." Diêu Hồng Mai hữu khí vô lực .

 

Hạ Thanh Nịnh cái t.h.a.i của cô chắc chắn giữ , do dự một chút vẫn nhắc nhở:

 

"Chị vẫn nên sớm bệnh viện khám xem , m.a.n.g t.h.a.i mà đau bụng thì thể lơ là ."

 

Diêu Hồng Mai chút lo lắng, chút khó xử:

 

"Chắc là do nôn nghén quá thôi, hồi chị m.a.n.g t.h.a.i Anh Anh cũng nôn dữ . Mẹ bảo , m.a.n.g t.h.a.i con trai phản ứng sẽ lớn hơn một chút, qua giai đoạn thôi."

 

Lời nên Hạ Thanh Nịnh , nếu nghiêm trọng hơn, còn thể cho rằng cô đang nguyền rủa họ. Trầm mặc một lúc, Hạ Thanh Nịnh cuối cùng nhắc nhở:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-80-luc-kinh-chap-la-tho-dot-lo-hoi.html.]

"Chị dâu cả, thể là của , chị nhất nên sớm bệnh viện kiểm tra." Nói xong dừng nữa, khỏi cửa.

 

nhắc nhở , là tùy ở chị .

 

Nghe Hạ Thanh Nịnh xong, Diêu Hồng Mai đang do dự thì thấy giọng Vương Minh Phương vang lên phía :

 

"Đi bệnh viện cái gì! Vừa kiểm tra là châm kim rút máu, thể ăn tiêu, còn dễ xảy chuyện!"

 

Vừa Vương Minh Phương tới, vỗ vỗ cánh tay Diêu Hồng Mai an ủi:

 

"Hồng Mai , nôn nghén chứng tỏ đứa trẻ nghịch ngợm, quậy phá, con trai . Con ăn nhiều cơm , nôn cũng , ăn tiếp là . Làm thì vì con chịu chút khổ cũng là nên ."

 

Diêu Hồng Mai ôm bụng, há miệng gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngoan ngoãn gật đầu trả lời:

 

"Vâng, , con ."

 

Hạ Thanh Nịnh xe đạp vẫn dám nhanh đường lớn, vẫn xe Ngô Tiểu Đông đến xưởng như cũ. Khi đến cổng xưởng, lúc Liêu Cường đang xe đạp thấy.

 

Liêu Cường bất động thanh sắc theo phía hai . Đôi mắt tam giác híp thon dài quét từ xuống Hạ Thanh Nịnh, dáng càng ngày càng của cô. Nghĩ đến khi lột áo cô , thấy mảng da thịt hồng hào n.g.ự.c cô, cả Liêu Cường nóng rực lên.

 

Đối với đàn ông mà , càng là phụ nữ thì càng cồn cào ruột gan. Cái tát sớm còn đau, d.ụ.c vọng chiếm đoạt cô trỗi dậy. Hắn nheo mắt, Ngô Tiểu Đông cùng Hạ Thanh Nịnh, dường như hiểu điều gì, lộ thanh sắc mà về phía .

 

Hạ Thanh Nịnh mới máy may, một nữ công nhân bên cạnh đ.á.n.h giá cô một lượt, trêu chọc:

 

"Thanh Nịnh , thấy dạo cô càng ngày càng xinh thế."

 

Được cô nhắc nhở, các nữ công nhân xung quanh cũng đều sang. Chỉ thấy mắt khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, lông mi cong vút, đặc biệt là đôi mắt sáng lấp lánh, hình như ánh khảm ở bên trong.

 

Trước nguyên chủ luôn cúi đầu, việc chuyện đều thận trọng, tuy rằng xinh nhưng giống như trân châu phủ bụi, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Hiện tại tuy vẫn là khuôn mặt , nhưng Hạ Thanh Nịnh tự nhiên hào phóng, gặp luôn mang theo nụ , khí chất đổi, cả đều khác hẳn. Chẳng trách tự tin là xinh nhất.

 

Mọi cũng nhịn hùa theo khen ngợi:

 

" , chẳng những ăn mặc hơn , da dẻ cũng hơn nữa?"

 

"Đều vì lụa, nhưng cô Thanh Nịnh xem, mặc cái gì mà chẳng ?"

 

" thế, đúng thế, từng thấy phụ nữ nào mặc bộ đồ lao động xám xịt mà vẫn như ."

 

Lưu Tiểu Hồng một bên thấy lời , cực kỳ khinh thường nhếch môi, trong ánh mắt đều là vẻ khinh miệt.

 

Lúc tổ trưởng Tần tới, mặt treo nụ ôn hòa, mở miệng :

 

"Chồng trở về, tự nhiên ăn diện chải chuốt hơn ."

 

Mấy hôm khi Hạ Thanh Nịnh xin nghỉ, với tổ trưởng Tần là cùng chồng về nhà đẻ, cho nên tổ trưởng Tần tự nhiên chuyện chồng cô về.

 

"A, chồng cô về thật ?" Các nữ công nhân càng tò mò. Hạ Thanh Nịnh ở đây hai năm, ai cũng kết hôn, nhưng từng ai gặp qua chồng cô.

 

"Ây da, các cô đừng bát quái nữa." Tổ trưởng Tần đến bên cạnh Hạ Thanh Nịnh :

 

"Chủ nhiệm Liêu việc tìm cô, cô bây giờ qua văn phòng một chuyến ."

 

Nghe ba chữ "Chủ nhiệm Liêu", mày Hạ Thanh Nịnh khó phát hiện mà nhíu . Cái tát chẳng lẽ đủ cho nhớ đời ?

 

"Mau ." Tổ trưởng Tần vỗ vỗ cánh tay Hạ Thanh Nịnh .

 

Hạ Thanh Nịnh ừ một tiếng, lên, về phía văn phòng Liêu Cường.

 

"Tình huống gì ?" Tiền Tiểu Phương vốn hóng hớt bóng lưng Hạ Thanh Nịnh, nhịn hỏi Lưu Tiểu Hồng bên cạnh: "Sao chủ nhiệm Liêu tìm cô đến văn phòng."

 

"Còn thể là tình huống gì..." Lưu Tiểu Hồng hất đôi mắt hồ ly lên, khóe miệng gợi lên nụ trào phúng:

 

"Hừ... còn mấy chuyện ."

 

"Hả?" Tiền Tiểu Phương đầy mặt nghi hoặc khó hiểu, :

 

"Vừa chẳng chồng cô về ? Còn trong xưởng đều đồn chồng cô là sĩ quan, chức vụ còn nhỏ ."

 

"Hừ!" Lưu Tiểu Hồng từ trong mũi phát một tiếng khinh thường:

 

"Sĩ quan cái gì, Hạ Thanh Nịnh cũng hai năm , cô gặp mặt chồng cô nào ?" Nói xong dùng ngữ khí càng thêm khinh mạn :

 

"Cho dù thật sự là bộ đội, thấy cùng lắm cũng chỉ là một gã thợ đốt lò trong quân đội thôi."

 

Một nữ công nhân 30 tuổi ngang qua bên cạnh Lưu Tiểu Hồng, lúc những lời , vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

 

"Hả? Cái gì? Chồng Thanh Nịnh là thợ đốt lò ở bộ đội?"

 

 

Loading...