Vì trở về đông, một nhà đủ chỗ ở, nên Lục Kinh Chập và Hạ Thanh Nịnh đưa theo Lục Ân sang ở nhà Hạ Thanh Thụ và Hạ Cốc Vũ, còn Lạc Nhã và hai đứa nhỏ thì ở nhà họ Tô.
Hạ Thanh Thụ và Hạ Cốc Vũ kết hôn năm ngoái. Cha họ Hạ thấy con gái kiên trì suốt mười năm, vẫn một lòng gả cho Hạ Thanh Thụ nên cuối cùng cũng đồng ý hôn sự của hai .
Cả hai đều ở trong quân đội. Hiện tại Hạ Cốc Vũ là chủ biên của ban biên tập, còn Hạ Thanh Thụ là một nhà văn tiếng, các bài của đạt nhiều giải thưởng lớn.
Hạ Cốc Vũ hiện đang m.a.n.g t.h.a.i hơn bảy tháng, hai vợ chồng vẫn luôn sống ở căn viện mà nhóm Hạ Thanh Nịnh từng ở .
Khi họ kết hôn, quân đội định phân cho họ nhà mới, nhưng Hạ Cốc Vũ xin ở căn nhà cũ của Hạ Thanh Nịnh. Đôi vợ chồng trẻ đều là hoài niệm, chỉ mong ngày nào đó em gái và em rể trở về thì vẫn còn một mái nhà quen thuộc.
Buổi tối, Hạ Cốc Vũ và Hạ Thanh Nịnh ngủ chung một giường. Tuy Hạ Cốc Vũ hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn giữ tâm hồn ngây thơ, hồn nhiên. Hai nhiều lời tâm tình, đó Hạ Cốc Vũ bỗng nhắc chuyện đầu tiên hai gặp .
"Khi đó nếu nhờ chị, em bọn buôn bắt , sẽ bán nữa." Hạ Cốc Vũ nghiêm túc : "Có đôi khi em nghĩ đây là chuyện định sẵn trong mệnh, định sẵn chúng sẽ trở thành bạn , định sẵn duyên phận giữa em và Thanh Thụ."
" , nhưng lúc đó chị cũng cứu sẽ trở thành chị dâu của ." Hạ Thanh Nịnh cố ý trêu Hạ Cốc Vũ.
"Nghe thật đấy." Hạ Cốc Vũ trả lời cô mà một câu chẳng ăn nhập gì.
"Cái gì ?" Hạ Thanh Nịnh khó hiểu hỏi.
"Hì hì, chị gọi 'chị dâu' thật đấy." Hạ Cốc Vũ Hạ Thanh Nịnh, giục: "Gọi thêm vài tiếng nữa , gọi vài tiếng nữa cho em với."
"Chị dâu, chị dâu, chị dâu..." Biết cô thích , Hạ Thanh Nịnh phối hợp gọi liền mấy tiếng.
Hạ Cốc Vũ đáp lời , mặt tràn ngập hạnh phúc. Cô dùng mười năm nỗ lực, cuối cùng cũng cha cảm động, chờ Thanh Thụ, cũng là thành cho chính .
Có lẽ trong mắt khác, sự kết hợp của hai xứng đôi, nhưng đây đại khái chính là dáng vẻ ban đầu của tình yêu.
Không quan hệ lợi ích, cân nhắc thiệt hơn. Người khác lẽ , nhưng Cốc Vũ thể. Cô vĩnh viễn giữ một trái tim thuần khiết, lương thiện, cho nên mới thể thấy ánh hào quang vẻ bề ngoài che lấp nơi Thanh Thụ.
Và Thanh Thụ sẽ tiếp tục cưng chiều cô, để cô mãi là một đứa trẻ cần lớn lên.
Trước khi ngủ, Hạ Cốc Vũ còn đặc biệt hỏi Hạ Thanh Nịnh về những điều cần chú ý để phục hồi sinh. Cô lo lắng lớn tuổi mới sinh con đầu lòng, sợ khi sinh sẽ giảm cân.
Nghe Hạ Thanh Nịnh vận động, kiểm soát ăn uống, Hạ Cốc Vũ bỗng đ.á.n.h trống lui quân, bảo cứ thuận theo tự nhiên , đằng nào Thanh Thụ cũng sẽ chê cô béo.
Người yêu một cũng giống như nuôi hoa, Hạ Thanh Nịnh cảm thấy trai xứng đáng là chuyên gia thực vật học ở phương diện . Cốc Vũ nuôi dưỡng thành một đóa bách hợp, xinh , thoát tục và luôn rạng rỡ.
Sáng sớm hôm , mấy cùng đến nghĩa trang liệt sĩ núi. Ba đứa trẻ , mỗi đứa cầm một bó hoa tươi lớn. Lục Kinh Chập cầm một chai rượu, còn Hạ Thanh Nịnh và Lạc Nhã thì mang theo thịt kho tàu và thịt đầu heo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-570-to-huong-nam-toi-nho-cau.html.]
Lạc Nhã Tô Hướng Nam thích ăn thịt nên mang thêm cho một bát.
Hai năm quân đội tu sửa nghĩa trang liệt sĩ và cử trông coi. Mọi đến mộ Tô Hướng Nam, thấy bia mộ sạch sẽ, còn hoa mới đặt lâu, chắc là mấy hôm nay khác đến thăm.
Tổ quốc quên họ, nhân dân họ bảo vệ cũng quên họ!
Sau khi cúng bái xong, thường ngày Hạ Thanh Nịnh sẽ đưa bọn trẻ , để gian riêng cho Lạc Nhã và Tô Hướng Nam. Lạc Nhã thấu hiểu, cùng nhóm Hạ Thanh Nịnh rời , để gian riêng cho Lục Kinh Chập.
Dù hai em cũng mười năm "gặp mặt", chắc chắn nhiều điều .
Khi hết, Lục Kinh Chập đổ rượu xuống đất, đó đối diện bia mộ, tu một ngụm lớn trực tiếp từ chai, mở miệng :
"Tô Hướng Nam, đến thực hiện lời hứa với đây." Nói xong, giọng trầm xuống: "Chỉ là thời gian lâu một chút, chắc chờ sốt ruột lắm nhỉ."
Nói đến đây, khóe môi bỗng nhếch lên một nụ chua xót, tự giễu: " quên mất, bây giờ thứ thiếu nhất chính là thời gian."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Sau khi dứt lời, bốn bề đều tĩnh lặng, ngay cả tiếng côn trùng tiếng chim hót cũng thấy, dường như chúng cũng sợ kinh động đến linh.
Lục Kinh Chập uống thêm mấy ngụm rượu, giọng điệu chút hờn dỗi:
"Sao trong đó sớm thế? Đám nhóc trong quân đội đứa nào cũng sợ , mỗi báo cáo công tác đều nơm nớp lo sợ, chẳng lấy một mặt dày như dám đến tán gẫu với ."
Vừa dùng tay lau bức ảnh Tô Hướng Nam bia mộ. Trong ảnh, Tô Hướng Nam toét miệng, y hệt dáng vẻ ngày thường. Bức ảnh do Lạc Nhã chọn năm đó, cô đây mới là Tô Hướng Nam chân thật nhất.
"Con trai và con gái bảo trai hơn đấy." Lục Kinh Chập chăm chú Tô Hướng Nam trong ảnh, giọng trầm thấp: "Ừ, thấy so sánh thế công bằng lắm. bây giờ già hơn mười mấy tuổi, đương nhiên là trẻ hơn, trai hơn ."
Nói đổ thêm chút rượu xuống đất, lẩm bẩm:
"Trước khi ở bên cạnh, thấy nhiều, ồn ào c.h.ế.t . Giờ một câu cũng ..." Nói đến đây Lục Kinh Chập khổ một cái, hồi lâu mới thốt một câu:
"Sao thấy quen thế ?"
Trước Tô Hướng Nam luôn bảo Lục Kinh Chập cao ngạo lạnh lùng, khó mở miệng chuyện. Giờ đây, trầm mặc ít bắt đầu lải nhải mặt , còn thì một câu cũng chịu đáp lời.
Người mà chỉ cần xe là thể đến gặp, bạn ngàn vạn đừng ngại mệt, bởi vì những , gặp chỉ thể gặp trong mơ.
Lục Kinh Chập lặng lẽ ở đó. Hồi lâu , khi ngẩng đầu lên, trong mắt đẫm lệ. Anh về phía "Tô Hướng Nam", nghẹn ngào :
"Anh ba, nhớ !"