Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 568: Lục Kinh Chập về nhà

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:42:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi tiệc cưới sắp tàn, một phụ nữ 27-28 tuổi, dắt theo một bé gái chừng ba bốn tuổi chủ động đến bên cạnh Hạ Thanh Nịnh, nhẹ nhàng vỗ vai cô:

 

"Chào cô giáo Hạ."

 

Hạ Thanh Nịnh đầu phụ nữ, một lát kinh ngạc reo lên:

 

"Vân Hương."

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

Vân Hương dịu dàng, đó chào hỏi Lạc Nhã bên cạnh. Bé gái cô dắt theo cũng ngoan ngoãn chào từng .

 

"Con gái ? Mấy tuổi ?" Lạc Nhã hỏi.

 

"Sắp năm tuổi ." Vân Hương trả lời.

 

Bên Lục Ân, Tô Lạc và mấy đứa trẻ ăn xong, Hạ Thanh Nịnh bảo bé dẫn các em chơi một bên.

 

Đợi bọn trẻ , Vân Hương mới xuống, tiếp tục trò chuyện cùng Hạ Thanh Nịnh và Lạc Nhã.

 

Hạ Thanh Nịnh bảo cô giờ còn là giáo viên của Vân Hương nữa, mấy tuổi tác xấp xỉ, cứ gọi tên là .

 

Vân Hương lắc đầu, bảo gọi "cô giáo Hạ" thiết hơn, như thể trở những ngày tháng ở đoàn văn công.

 

Nhắc đến đoàn văn công, Lạc Nhã khỏi cảm thán:

 

"Giá mà đoàn giải thể thì mấy, chúng còn thể ở bên , biểu diễn tiết mục cho xem."

 

" , chúng đều luyến tiếc đoàn." Vân Hương hiền hậu, cô toát lên vẻ điềm đạm của năm tháng tĩnh lặng:

 

" thời đại luôn tiến về phía , cải cách là điều khó tránh khỏi. Hơn nữa những gì chúng học ở đoàn văn công, những kỹ năng cơ bản luyện tập cũng đều đất dụng võ mà." Nói xong cô Lạc Nhã:

 

"Tớ thường xuyên thấy những cửa hàng thời trang sang trọng dán poster của đấy."

 

Lạc Nhã cũng nở nụ , cảm thán:

 

"Ừ, nếu nhờ ngày nào cũng rèn luyện ở đoàn văn công thành thói quen thì tớ cũng giữ dáng, cũng mẫu cho công ty của Thanh Nịnh ."

 

"Cô giáo Hạ, quần áo do công ty các cô thiết kế ưa chuộng lắm đấy. Học sinh trường tớ đều thích trang phục của công ty cô, thấy thời thượng sành điệu." Vân Hương Hạ Thanh Nịnh khỏi thán phục:

 

"Tớ cứ tưởng cô sẽ giáo viên mãi, dù cô đàn piano như thế, ngờ giờ cô thành một nữ doanh nhân tài giỏi."

 

Hạ Thanh Nịnh khẽ mỉm trả lời:

 

"Không tớ tài giỏi , chỉ là bắt kịp chính sách thôi."

 

Mấy trò chuyện hồi lâu. Lúc Lưu Viễn Chinh mặc quân phục bế bé gái ban nãy theo Vân Hương bước tới. Nhìn thấy Hạ Thanh Nịnh và Lạc Nhã, nhiệt tình chào hỏi, đó :

 

"Vừa nãy thấy hai bé trai chơi cùng Tiểu Nguyệt Nhi nhà , cái là nhận ngay con của Đoàn trưởng Lục và Đoàn trưởng Tô, giống bố y như đúc."

 

"Tiểu Nguyệt Nhi nhà trông cũng giống ." Hạ Thanh Nịnh đáp.

 

"Thế ?" Lưu Viễn Chinh hì hì:

 

"Sao thấy con bé giống Vân Hương hơn nhỉ." Cả giọng điệu và ánh mắt đều tràn ngập tình yêu thương.

 

Mấy năm vì chuyện Hà San San đến quân đội, tuy Vân Hương và Lưu Viễn Chinh đăng ký kết hôn nhưng sống cùng .

 

Sau đó ly một năm rưỡi, sự hối cải và nỗ lực của Lưu Viễn Chinh, Vân Hương chấp nhận từ đầu, và bao giờ nhắc đến cái tên Hà San San nữa.

 

Cô vẫn luôn là sống thấu đáo, nếu chọn tha thứ thì chuyện cũ sẽ bao giờ truy cứu .

 

Còn Lưu Viễn Chinh vì trong lòng sự áy náy nên đối xử với cô càng hơn.

 

Mấy trò chuyện thêm một lát, Lưu Viễn Chinh và Vân Hương dậy chào tạm biệt Hạ Thanh Nịnh và Lạc Nhã, chào chú rể (chú rể hiện là cấp của Lưu Viễn Chinh), đó bế con gái cùng về phía .

 

Lưu Viễn Chinh bế con, Vân Hương nép bên cạnh , cùng bước . Nhìn bóng lưng hạnh phúc của gia đình ba họ, khóe môi Hạ Thanh Nịnh bất giác cong lên, thầm trong lòng:

 

"Gia đình nhỏ, đều hạnh phúc bình an, lẽ đây chính là ý nghĩa sự hy sinh vì nước của Tô Hướng Nam và Lục Kinh Chập."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-568-luc-kinh-chap-ve-nha.html.]

 

Ăn Tết ở quân đội xong, Hạ Thanh Nịnh và Lạc Nhã chuẩn về Bắc Thành. Hai ngày khi , họ đưa ba đứa trẻ lên khu mộ liệt sĩ núi nữa.

 

Lúc mới về họ đưa bọn trẻ đến một . Bọn trẻ trí nhớ , dẫn đường.

 

Lạc Nhã chọn món thịt kho tàu Tô Hướng Nam thích ăn, xách trong giỏ theo bọn trẻ.

 

Đến mộ Tô Hướng Nam, thấy bia mộ lau chùi sạch sẽ, nghĩ là ngày thường cũng thường xuyên đến thăm , ai quên cả.

 

Mọi cúng bái xong, Hạ Thanh Nịnh đưa bọn trẻ rời , để gian riêng cho Lạc Nhã và Tô Hướng Nam tâm sự một lát.

 

Hạ Thanh Nịnh dắt ba đứa trẻ đợi ở ngã ba đường. Tô Lạc bỗng nghiêng đầu Hạ Thanh Nịnh thắc mắc:

 

"Thím Tư, thím thích ăn thịt kho tàu ạ?"

 

Tối qua Lạc Nhã thịt kho tàu, mùi vị thực sự quá ngon, Tô Lạc ăn nhiều. Cậu bé mãi hiểu tại thích ăn thịt kho tàu nên nhịn hỏi.

 

"Mẹ em thấy ngấy quá, thích ăn thịt mỡ." Lục Ân trả lời Hạ Thanh Nịnh.

 

"Không ngấy , thơm thế mà." Tô Lạc chẳng đồng tình chút nào. Một lát , như nghĩ điều gì, bé đảo mắt Hạ Thanh Nịnh :

 

"Thím Tư, nếu cháu hỏi thím ăn thịt kho tàu , thím cứ bảo là thím ăn nhé."

 

"Tại chứ? Thím thích ăn mà." Hạ Thanh Nịnh Tô Lạc, cái đầu nhỏ của bé đang tính toán gì.

 

Tô Lạc dường như chỉ đợi câu của cô, cô dứt lời, bé liền xung phong nhận việc:

 

"Không , cháu thể lén giúp thím ăn hết, cháu sợ ngấy."

 

Hạ Thanh Nịnh bật . Lạc Nhã sợ con ăn nhiều quá hại dày nên ngày thường cho ăn nhiều. Thằng bé lém lỉnh , bản ăn liền đ.á.n.h chủ ý lên cô.

 

"Tớ thấy cách của khả thi ." Lục Ân ở bên cạnh bỗng lên tiếng.

 

"Tại ?" Tô Lạc nghi hoặc:

 

"Chỉ cần thím Tư , chúng cũng thì tớ sẽ ."

 

"Bác ba tớ giờ ăn thịt mỡ, tự nhiên ăn, thấy lạ ?" Lục Ân tiếp tục giải thích:

 

"Chuyện còn thấy lạ thì bác ba thấy lạ ?"

 

Tô Lạc nghĩ nghĩ, thấy bạn cũng lý, bất giác thở dài. Lúc Lạc Nhã tới, khéo thấy con trai thở dài liền hỏi .

 

"Thịt kho tàu bay mất ạ."

 

Không đợi Tô Lạc mở miệng, cô em gái Lạc Tô bên cạnh trả lời .

 

Lạc Nhã còn định hỏi thêm thì Tô Lạc chột kéo tay , giục mau, mau.

 

Năm cùng xuống núi. Hạ Thanh Nịnh cố ý quan sát Lạc Nhã, thấy tâm trạng cô ảnh hưởng gì mới yên tâm.

 

Từ quân đội trở về Bắc Thành, Hạ Thanh Nịnh và Lạc Nhã bắt đầu một năm việc.

 

Thấm thoắt mấy năm trôi qua. Đây là năm thứ 10 Lục Kinh Chập biên giới tác chiến. Trong năm , Hoa Quốc giành thắng lợi áp đảo trong cuộc chiến, nước X cũng rút khỏi lãnh thổ Hoa Quốc.

 

Tháng Ba mùa xuân, Lục Kinh Chập cuối cùng cũng trở về Bắc Thành. Hạ Thanh Nịnh đưa Bao Quanh lúc mười một tuổi đến ga tàu đón .

 

Tàu hỏa đến đúng giờ. Hai sân ga, nôn nóng kiên nhẫn chờ đợi. mãi đến khi các binh sĩ xuống hết vẫn thấy bóng dáng Lục Kinh Chập .

 

Hạ Thanh Nịnh sáng sớm nhận thông báo, ở toa . Đang định bước về phía toa xe thì thấy một lính , bắc một tấm ván gỗ ở cửa toa. Lát , một lính khác đẩy một chiếc xe lăn .

 

xe lăn chính là Lục Kinh Chập.

 

Lục Kinh Chập cũng thấy Hạ Thanh Nịnh, giống như nhiều năm về , mật gọi tên cô:

 

"Thanh Nịnh..."

 

 

Loading...