Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 547: Sau này anh cõng cậu

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:41:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vốn dĩ Tô Hướng Nam còn định gì đó với Tô Vân Long, nhưng tin Lạc Nhã mang thai, đổi ý định, chỉ dặn ông đừng việc quá sức, nhớ chú ý sức khỏe, cuối cùng luyến tiếc vội vàng ngắt liên lạc.

 

Nhân viên thông tin , Cù Tiểu Mãn lập tức tới bên giường xem xét tình hình của . Thấy mở mắt, hô hấp còn tính là định, lúc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hốc mắt càng lúc càng đỏ.

 

Tô Hướng Nam dường như mệt mỏi, nhắm mắt nhanh chóng mở , Cù Tiểu Mãn hỏi:

 

"Lục Kinh Chập vẫn tới ?" Trong giọng mang theo chút nôn nóng.

 

"Chiến sĩ tìm về , chắc sắp tới thôi Đoàn trưởng." Cù Tiểu Mãn vội trả lời.

 

"Chân dài thế , chậm thế !" Tô Hướng Nam bất giác càm ràm một câu, xong bảo Cù Tiểu Mãn bên cạnh:

 

"Cậu lấy chậu nước tới đây, lau mặt cho ."

 

Anh từ chiến trường xuống đưa thẳng đến khu cứu trị, mặt dính đầy tro bụi và vết m.á.u khi chiến đấu. Anh lát nữa Lục Kinh Chập thấy tưởng là " rừng", dung nhan của giờ vẫn tuấn tú mà.

 

"Rõ, thưa Đoàn trưởng." Cù Tiểu Mãn lập tức nhận lệnh . Khi khỏi lều, thấy tầm nhòe , dùng tay quệt mạnh mắt một cái.

 

Cù Tiểu Mãn thì lính dẫn Lục Kinh Chập bước lều.

 

Thấy Tô Hướng Nam giường hành quân, mắt nhắm nghiền, cổ họng Lục Kinh Chập như ai bóp chặt, hô hấp đình trệ.

 

Anh sải bước nhanh đến bên giường, bất giác cao giọng gọi tên:

 

"Tô Hướng Nam."

 

Một lát Tô Hướng Nam mở mắt , môi nở nụ như khi, oán trách:

 

"Nghe , , đến chậm thật đấy!"

 

Nghe mở miệng chuyện, trái tim Lục Kinh Chập mới thoáng buông lỏng. Vừa còn tưởng... May mà trông chỉ mệt mỏi chút thôi, gì đáng ngại.

 

"Bị thương ở ?" Lục Kinh Chập cúi xuống định kiểm tra vết thương.

 

Tô Hướng Nam vội vàng ngăn , bỗng nhiên ho sù sụ. Một luồng khí huyết cuộn trào trong n.g.ự.c xộc thẳng lên họng, thậm chí còn nếm thấy mùi m.á.u tanh ngọt.

 

Thấy ho, Lục Kinh Chập lập tức giơ tay đỡ, định vỗ lưng giúp thuận khí. Tay chạm cánh tay trái của , sắc mặt Lục Kinh Chập tức khắc biến đổi.

 

Trong ống tay áo chẳng gì cả, cứ thế mềm oặt rũ xuống. Lục Kinh Chập nhẹ nhàng dùng tay sờ nắn, hy vọng là cảm nhận sai.

 

vài giây trôi qua, hy vọng dần tan biến. Trong ống tay áo của Tô Hướng Nam, tìm thế nào cũng thấy cánh tay .

 

"Cậu tìm cái gì, đau đấy." Tô Hướng Nam nỗ lực nuốt mùi tanh ngọt nơi cổ họng xuống, như để ý lắm, nhẹ bẫng thốt hai chữ:

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

"Mất ."

 

Giọng điệu tự nhiên nhẹ nhàng như thể thứ mất một cánh tay mà chỉ là một cái ống tay áo .

 

Nghe hai chữ "mất ", tim Lục Kinh Chập hẫng một nhịp, nhưng nhanh trấn tĩnh. Chỉ thấy trầm mặt, hỏi gì cả, vén chăn giúp Tô Hướng Nam thuận khí, nghiêm túc :

 

"Không , giúp cài cúc áo, buộc dây giày."

 

Vừa dứt lời, tay bỗng khựng . Bởi khoảnh khắc chiếc chăn vén lên, thấy hai ống quần quân phục cũng giống như ống tay áo trái, xẹp lép, bất kỳ thứ gì chống đỡ bên trong.

 

Tim Lục Kinh Chập đau thắt dữ dội, hồi lâu hồn. Tay bất giác đưa , bóp lấy ống quần như tìm hai cái chân .

 

"Đừng tìm nữa." Cảm xúc của Tô Hướng Nam cũng d.a.o động quá lớn, mở miệng tiếp:

 

"Cũng mất ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-547-sau-nay-anh-cong-cau.html.]

Ba chữ "cũng mất " va mạnh trái tim Lục Kinh Chập. Tay run rẩy kiểm soát, một vốn bình tĩnh như mà giờ phút sắc mặt tái nhợt, thậm chí năng lộn xộn:

 

"Không , cả. Về kiếm cho cái xe lăn. Không, xe lăn , xe lăn bất tiện lắm. Sau , cõng ."

 

"Ha ha... Cậu vẫn nên bế thì hơn." So với Lục Kinh Chập, Tô Hướng Nam tiền đồ hơn, bình tĩnh hơn em rể nhiều, thậm chí còn như khi đùa giỡn:

 

"Không chân, cõng khó lắm."

 

Cơ thể Lục Kinh Chập run lên bần bật, giọng cũng run theo. Không giống ngày sẽ đấu khẩu với Tô Hướng Nam, nghiêm túc đáp:

 

"Bế cũng ."

 

"Cậu lời thế , đấu khẩu với , thấy quen lắm."

 

Tô Hướng Nam cảm thán. Vừa xong, cổ họng bắt đầu trào lên mùi m.á.u tanh. Anh nữa cố nuốt xuống, đó thu nụ , Lục Kinh Chập:

 

"Thời gian còn nhiều, đùa với nữa."

 

Nghe thời gian còn nhiều, đồng t.ử Lục Kinh Chập chấn động, thể tin nổi Tô Hướng Nam.

 

Lúc mới bước , phát hiện trong lều bác sĩ điều trị y tá chăm sóc, còn tưởng Tô Hướng Nam thương nghiêm trọng lắm. Lại thêm lời chiến sĩ đến thông báo bảo Tô Hướng Nam gì đáng ngại, bao giờ nghĩ đến tình huống nhất.

 

"Tại bác sĩ?" Lục Kinh Chập phắt lính bên cạnh, chất vấn:

 

"Bác sĩ !"

 

Lục Kinh Chập luôn mang cảm giác nghiêm nghị lạnh lùng, đặc biệt là lúc tức giận trông thực sự đáng sợ. Người lính vội vàng giải thích:

 

"Đoàn trưởng bảo cần... để bác sĩ cứu trị những thương binh khác."

 

"Cơ thể rõ." Giọng Tô Hướng Nam rõ ràng yếu , Lục Kinh Chập, vẫn đùa như khi:

 

"Cậu đừng lãng phí thời gian mắng họ nữa, thì lát nữa kịp trăng trối ."

 

"Tô Hướng Nam!" Thấy còn tâm trạng đùa, Lục Kinh Chập trách cứ .

 

hốc mắt bất giác đỏ lên, như đôi bàn tay xương xẩu thò trong cơ thể xé nát tâm can, đau đớn tột cùng.

 

Lúc Cù Tiểu Mãn bưng nước . Cậu đặt chậu nước bên cạnh, vắt khăn :

 

"Đoàn trưởng, nước tới ."

 

Lục Kinh Chập thấy Cù Tiểu Mãn, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, lạnh giọng chất vấn:

 

"Cậu là cảnh vệ viên của , tại nhắc nhở b.ắ.n pháo hiệu sớm hơn? Tại trông chừng , để nổ thành thế !"

 

Lần đầu tiên Lục Kinh Chập mất bình tĩnh đến thế, trút giận lên một cảnh vệ viên trận chiến. Anh b.o.m đạn chiến trường mắt, nên trách cứ bất cứ ai, nhưng đây là ba thiết nhất của !

 

Nhìn nông nỗi , thể bình tĩnh .

 

"Không của , nhắc , là do ..."

 

Tô Hướng Nam còn hết, ánh mắt lạnh lùng của Lục Kinh Chập quét tới, trong mắt giấu sự trách móc:

 

"Cậu cảm thấy tài giỏi lắm ?"

 

"Không tài giỏi, tài giỏi." Tô Hướng Nam đầu tiên "hèn" như , lập tức nhận sai.

 

theo thấy, nếu thực sự tài giỏi thì biến thành bộ dạng .

 

 

Loading...