Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 539: Đi bệnh viện kiểm tra một chút
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:41:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , một đàn ông ngoại hình thô kệch bước tới, đó chính là Đinh Lục Địa, Đại đội trưởng đại đội 5. Chỉ thấy mặt đen sầm , đến mặt đám lính, quát lớn:
"Các đến đây để đ.á.n.h giặc chứ để chơi đùa! Đánh giặc vui lắm ?"
Trong tiếng quát mắng của , tất cả binh lính đang nghiêm đều dám thở mạnh, lập tức nhận lầm của .
"Đội tiên phong đang đổ m.á.u liều mạng ở phía , các lo giữ vững hậu phương mà còn đùa vui vẻ như thế, là sợ bọn họ hy sinh đủ nhanh đúng ?" Đinh Lục Địa nghiêm nghị , trong giọng chứa đựng cơn giận khó kìm nén.
Nghe Đại đội trưởng mắng, trong lòng ai nấy đều hối hận. Người lính đầu tiên khơi mào câu chuyện bước lên, vẻ mặt đầy hối , hô to:
"Báo cáo Đại đội trưởng, chúng sai , tuyệt đối tái phạm!"
" cũng sai !"
" cũng sai !"
Các binh lính khác cũng nhao nhao nhận , thần sắc ai nấy đều nghiêm túc, trang trọng.
"Biết sai thì còn ngẩn đó gì? Còn mau bố trí bãi mìn cho xong!" Đại đội trưởng mắng nữa, lạnh lùng lệnh.
Mọi lập tức tản , tiếp tục công việc bố trí bãi mìn.
Nhìn thấy Lưu Tiểu Phong mặt vẫn còn đỏ bừng vì hổ, Đinh Lục Địa cũng mở lời an ủi, chỉ vỗ vỗ vai , phân phó bố trí địa lôi theo kế hoạch ban đầu.
Thật ngay từ đầu, khi cấp phân cái " chổi" về liên đội của , cũng chẳng vui vẻ gì.
Dù Lưu Tiểu Phong cũng là cái chuyện vác s.ú.n.g b.ắ.n lợn rừng, thật sự khi nào gây rắc rối cho .
đó phát hiện, Lưu Tiểu Phong ngoại trừ đầu óc thông minh lắm thì cũng thói nào khác, khi huấn luyện đặc biệt chuyên tâm, bao giờ trốn việc lười biếng.
Cho nên theo Tô Hướng Nam tác chiến, cũng cố tình để Lưu Tiểu Phong đơn vị, dù nguy hiểm vẫn mang theo.
Vừa thấy các binh lính khác nhạo mà biện giải, một là cảm thấy giữa đồng đội thiếu sự đoàn kết thương yêu, hai là cảm thấy quá nhu nhược, cho nên mới nổi trận lôi đình như .
Lưu Tiểu Phong lập tức hô "Rõ", xoay khu vực phân công, cẩn thận bắt đầu bố trí địa lôi.
Lục Kinh Chập và Tô Hướng Nam đều đang khẩn trương bố trí, sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Từ khi Tô Hướng Nam và Lục Kinh Chập nhiệm vụ, Lạc Nhã liền chuyển đến nhà Hạ Thanh Nịnh, ở cùng với cô.
Một mặt thể giúp cô chăm sóc Bao Quanh, mặt khác cô ở một một nhà quả thực cũng cô đơn, đặc biệt là những lúc nhớ Tô Hướng Nam, cảm thấy từng phút từng giây trôi qua đều gian nan.
Hiện tại hỗ trợ trông nom Bao Quanh, việc để , ngược cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn nhiều.
Buổi tối Hạ Thanh Nịnh ngủ cùng Lạc Nhã, hai giường đều trằn trọc ngủ , bèn bắt đầu trò chuyện.
"Thanh Nịnh, xem buổi tối họ ngủ giường nhỉ? Chắc ngủ đất ha, thời tiết bây giờ lạnh thế ..." Lạc Nhã do dự hỏi.
Hạ Thanh Nịnh nghĩ ngợi trả lời:
"Nếu ở doanh trại thì thể giường, nhưng nếu ở ngoài trời thì chắc là ."
Biết Lạc Nhã đang lo lắng cho Tô Hướng Nam, cô bèn trêu chọc:
"Chị dâu ba, chị nhớ ba ?"
Hạ Thanh Nịnh ít khi gọi Lạc Nhã là chị dâu ba, hiện tại trêu chọc cô nên mới cố ý gọi như .
Hai bọn họ vẫn luôn cư xử như bạn bè, phân vai vế lớn nhỏ. Lạc Nhã chợt cách xưng hô còn chút quen, nhưng cũng lảng tránh phủ nhận câu hỏi của Hạ Thanh Nịnh, chỉ ngượng ngùng hỏi :
"Thanh Nịnh, nhớ Đoàn trưởng Lục ?"
"Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ." Hạ Thanh Nịnh chẳng hề giấu giếm nỗi nhớ nhung đối với Lục Kinh Chập, dừng một chút, cô tiếp:
"Đặc biệt là những lúc ngủ buổi tối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-539-di-benh-vien-kiem-tra-mot-chut.html.]
Nghe Hạ Thanh Nịnh trắng như , Lạc Nhã cũng bật , vẻ chị lớn giáo d.ụ.c em gái nhỏ:
"Không hổ."
"Xấu hổ cái gì chứ? Người ấm lắm, cứ như cái lò sưởi nhỏ , sát ngủ ấm cực kỳ." Hạ Thanh Nịnh giải thích xong sang trêu Lạc Nhã:
"Ha ha, đừng hiểu sai đấy nhé." Sau đó vẻ kinh ngạc :
"Ái chà, Lạc Nhã, tớ phát hiện tư tưởng của dạo càng ngày càng trong sáng nha."
"Tớ ." Lạc Nhã lập tức phủ nhận, đó thẹn thùng :
"Thực Tô Hướng Nam cũng ấm."
"Ha ha... Cho nên cũng là lúc ngủ buổi tối thì đặc biệt nhớ chứ gì." Hạ Thanh Nịnh thuận nước đẩy thuyền.
Lạc Nhã gì, coi như ngầm thừa nhận, một lát mới mở miệng:
"Hy vọng họ đều thể bình an trở về."
Biết Lạc Nhã đang lo lắng cho Tô Hướng Nam, Hạ Thanh Nịnh cũng đùa nữa, vươn tay nắm lấy tay Lạc Nhã, nghiêm túc :
"Yên tâm , bọn họ nhất định sẽ ."
Giọng điệu Hạ Thanh Nịnh dịu dàng nhưng kiên định, điều cũng Lạc Nhã yên tâm hơn phần nào.
Thanh Nịnh luôn là tâm phúc của cô . Mỗi cô lo âu, mờ mịt, đều là Thanh Nịnh ở bên cạnh bầu bạn. Trong lòng cô , Thanh Nịnh trở thành vô cùng quan trọng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Biết Thanh Nịnh cũng lo lắng cho Lục Kinh Chập nhưng vẫn bận tâm đến , an ủi , trong lòng Lạc Nhã càng thêm cảm động, nắm chặt tay cô, như truyền thêm sức mạnh cho cô:
"Ừ, bọn họ đều sẽ bình an trở về."
Hai phụ nữ chồng cùng trận, giờ phút trong lòng đều tràn đầy sự thấu hiểu và trân trọng lẫn .
Bầu khí chút trầm lắng. Một mặt là để chuyển chủ đề, mặt khác cũng là chợt nhớ , Lạc Nhã với Hạ Thanh Nịnh:
"À, Thanh Nịnh, tớ hỏi một chuyện."
"Chuyện gì?" Hạ Thanh Nịnh thắc mắc.
Lạc Nhã do dự một chút mới hỏi tiếp:
"Chính là, đến tháng, khi nào chỉ một chút xíu hết luôn ?"
Hóa Lạc Nhã hỏi chuyện . Hạ Thanh Nịnh nghĩ nghĩ lắc đầu:
"Hình như . Gần đây nhất như ?"
Sau khi nhận câu trả lời của Lạc Nhã, Hạ Thanh Nịnh cô và Tô Hướng Nam vẫn luôn nỗ lực con nhưng mãi thành công. Chuyện khả đại khả tiểu, vì thế cô :
"Hay là ngày mai tớ đưa đến trạm y tế xem ."
Nếu thật sự là vấn đề về sinh sản thì nhất vẫn nên rõ sớm, điều trị sớm cho yên tâm.
"Ừ." Lạc Nhã khẽ đáp, do dự một chút Hạ Thanh Nịnh, lo lắng hỏi:
"Thanh Nịnh, tớ mắc bệnh gì chứ?"
Cô và Tô Hướng Nam kết hôn cũng một thời gian, cũng thiếu sự nỗ lực nhưng em bé mãi vẫn đến. Hiện tại kỳ kinh nguyệt còn bất thường nên trong lòng chút lo sợ.
"Kinh nguyệt thỉnh thoảng như cũng là bình thường, cũng thể do quá lo lắng cho ba, suy nghĩ nhiều quá nên mới thế." Hạ Thanh Nịnh an ủi Lạc Nhã:
"Cậu đừng suy nghĩ lung tung, ngày mai chúng tìm bác sĩ xem , kiểm tra một chút là ."
"Được, mai chúng ." Lạc Nhã gật đầu .