Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 52: Người cô ấy gả là Lục Kinh Chập, không phải Lục Lập Đông

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:05:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mãi đến khi trời sắp tối, hai mới lên xe đạp, đạp về nhà.

 

Hạ Thanh Ninh ôm bó hoa dại lớn hái , ở yên xe, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

 

Về đến sân khu tập thể, trời vẫn tối hẳn. Thím Ngô xách nước, thấy hai trở về, chỉ thấy đàn ông cao lớn tuấn, cô gái thì xinh động lòng , nhịn :

 

"Ái chà, vợ chồng son chơi về đấy , còn hái nhiều hoa thế nữa chứ. Ha ha, tình cảm thật, thật đấy."

 

Mấy cô vợ trẻ đang xách nước bên bể nước cũng sang, quả nhiên thấy Hạ Thanh Ninh ôm một bó hoa lớn xe Lục Kinh Chập.

 

Thời buổi , trong lòng đa phần là ôm rau, ôm con, chứ ôm hoa thì đúng là chuyện lạ.

 

"Chẳng tình cảm , lão chồng nhà lúc yêu đương còn bao giờ dẫn hái hoa ."

 

"Kể cũng lạ, hoa mọc ở ngoài đồng chẳng , thế mà ôm tay thế nhỉ."

 

"Ha ha, đó là do vợ hai nhà họ Lục xinh đấy."

 

Trong tiếng trêu chọc của , xe lăn bánh sân nhà. Hạ Thanh Ninh nhảy xuống xe, đầu tiên xe đạp mà thấy đau mông. Cô với Lục Kinh Chập phòng .

 

Sau bữa cơm chiều, cô tìm một chiếc lọ nhỏ bỏ , rửa sạch sẽ, cắm bó hoa dại hái đặt lên tủ. Chiếc lọ cũ kỹ kết hợp với những đóa hoa tươi tắn tạo nên một vẻ riêng.

 

Nhìn chỗ Lục Kinh Chập sách, cô cũng thêm chút sức sống cho bàn của , nhưng bình hoa. Nghĩ ngợi một lát, cô tìm một vỏ chai rượu, đập bỏ phần cổ, chỉ giữ phần bình.

 

Cô quấn dây thừng quanh chai, đổ nước , chọn một loại hoa nhỏ trong bó hoa cắm đó.

 

Làm xong những việc , Hạ Thanh Ninh bắt tay may quần áo.

 

Cô định dùng những mảnh vải vụn để ghép thành một chiếc váy dài, ngày mai mặc về quê.

 

Váy voan Lục Kinh Chập mua tuy nhưng mặc về quê thì quá nổi bật. Cô thích khoe khoang, cảm thấy vẫn nên nhập gia tùy tục thì hơn.

 

Khi Lục Kinh Chập bước phòng, cô hơn một nửa. Thấy cô vẫn đang dùng vải vụn may quần áo, thắc mắc hỏi:

 

"Hôm nay chẳng mua quần áo cho cô ?" Nói xong như nghĩ điều gì, tiếp tục:

 

"Nếu cảm thấy đủ mặc, đợi từ nhà đẻ cô về, chúng cửa hàng chuyến nữa."

 

Hạ Thanh Ninh vội xua tay, : "Không cần , đủ mặc ." Biết hiểu lầm, cô giải thích thêm:

 

" mua đống vải vụn là vì thích, để tiết kiệm tiền ." Nói xong cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên tiếp:

 

"Anh đừng coi thường mấy mảnh vải vụn , chiếc váy Mạch Miêu mặc hôm nay là do dùng chúng đấy."

 

Lúc về Lục Kinh Chập cũng chú ý lắm xem hôm nay Mạch Miêu mặc gì. Nghe cô là vì thích, cũng bận tâm chuyện vải vụn nữa, :

 

"Nghỉ ngơi sớm , ngày mai còn lên đường."

 

"Ừ, ngủ , sắp xong ." Hạ Thanh Ninh ngẩng đầu lên, tiếp tục may váy.

 

Lục Kinh Chập thấy cô kiên trì, thời gian cũng muộn lắm nên giục nữa. Khi xuống bàn định sách, phát hiện lọ hoa tươi Hạ Thanh Ninh đặt cho .

 

Những bông hoa nhỏ cánh màu xanh nhạt, nhụy vàng, cái tên là "Thủy Cúc", chẳng qua chỉ là loài hoa dại thường thấy nhất, nhưng giờ phút tả xiết.

 

Quay đầu phát hiện tủ bên cạnh cũng đặt một lọ. Có những bông hoa dại , căn phòng vốn khuôn phép cứng nhắc bỗng trở nên ấm áp và tươi hẳn lên.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Ở đơn vị ở ký túc xá, trong phòng chỉ một chiếc giường sắt, đồ đạc cũng chỉ bàn ghế, đây là đầu tiên cảm nhận căn phòng cũng thể ấm áp đến thế, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

 

Khoảng gần một tiếng , chiếc váy của Hạ Thanh Ninh thành. Cô chuyên môn chọn những mảnh vải màu xanh lam đậm nhạt khác . Chiếc váy thì bình thường nhưng chi tiết vô cùng tinh tế, hoa văn đan xen thú vị, mỗi chỗ ghép nối đều viền hoa nhỏ, gấu váy còn một vòng tua rua nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-52-nguoi-co-ay-ga-la-luc-kinh-chap-khong-phai-luc-lap-dong.html.]

Làm xong, cô nóng lòng chia sẻ với Lục Kinh Chập. Lục Kinh Chập cũng ngờ những mảnh vải vụn đó thực sự thể váy, hơn nữa thua kém đồ mua ở cửa hàng. Trong lòng thêm một chút hiểu về cô.

 

Cô gái mặt may quần áo , vẽ tranh sống động, còn trang trí phòng ốc, phát hiện cô khéo tay đến thế nhỉ.

 

Vì sáng mai ngủ dậy là lên đường ngay, khi may váy xong, Hạ Thanh Ninh thu dọn bánh kẹo, quần áo, vải vóc... mua cho nhà đẻ. Đang phân vân nên dùng cái rương gỗ cồng kềnh thì Lục Kinh Chập tâm lý mang chiếc túi du lịch bằng vải bạt của tới.

 

Hạ Thanh Ninh cảm ơn, cũng khách sáo với , dùng luôn. Về quê ô tô đến thị trấn , đó bộ mười mấy cây về thôn. May mắn thì bắt xe bò, may thì chỉ thể cuốc bộ, cho nên hành lý càng nhẹ càng .

 

Thu dọn xong xuôi, hai xuống. Nghĩ đến việc ngày mai về quê, trong lòng Hạ Thanh Ninh ẩn ẩn chút bất an.

 

Năm xưa khi nguyên chủ ở quê, đính hôn với cô là Lục Lập Đông. Khi đón lên thành phố, cô cũng kết hôn với Lục Lập Đông.

 

Sau khi nguyên chủ lên thành phố, chỉ trai đến thăm vài . Sau xảy chuyện giữa cô và Lục Kinh Chập, Vương Minh Phương dọn , bóng gió xa gần nhắc nhở cô đừng qua với đám họ hàng nghèo ở quê.

 

Cho nên nguyên chủ hơn ba năm về quê, chỉ trai thỉnh thoảng gửi chút đồ lên, đến cũng nhà, để ở buồng điện thoại là về ngay.

 

Chuyện nguyên chủ kết hôn với Lục Kinh Chập, nguyên chủ đương nhiên sẽ chủ động với khác, trong thôn cũng chẳng ai , đều tưởng nguyên chủ lấy là Lục Lập Đông.

 

Giờ Hạ Thanh Ninh và Lục Kinh Chập trở về, khó tránh khỏi sẽ gây một trận xôn xao.

 

Hạ Thanh Ninh thì thấy cả, cùng lắm là bàn tán vài câu.

 

Lục Kinh Chập thì khác, cưới nguyên chủ vốn dĩ là ép buộc, giờ còn cùng cô về quê chịu đựng sự chỉ trỏ của khác, thực sự là chút khó .

 

Đến lúc đó những sẽ những lời khó thế nào. Nếu Lục Kinh Chập xong những lời đàm tiếu đó trút hết bất mãn lên đầu cô thì ?

 

về cũng , dù cũng là nhà đẻ của nguyên chủ, hơn nữa là do Lục Kinh Chập đề nghị, cô càng lý do từ chối.

 

Nghĩ đến những điều , Hạ Thanh Ninh nơm nớp lo sợ, hy vọng hai ngày thăm thuận lợi một chút, đừng xảy rắc rối gì thì .

 

Sáng hôm trời còn sáng hẳn, hai dậy, đ.á.n.h răng rửa mặt xong liền bến xe. Ô tô chạy đường núi quanh co uốn lượn vô khúc cua, Hạ Thanh Ninh lắc lư đến chóng mặt hoa mắt, may mà ăn gì nên nôn .

 

Sau hơn bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến thị trấn. Không may là chẳng chiếc xe bò nào, hai đành bộ về.

 

Lục Kinh Chập tự giác xách hành lý , Hạ Thanh Ninh tay theo . Dù , hết mười mấy cây đường núi, cô cũng cảm thấy chân sắp phế .

 

Một dãy ba gian nhà tranh vách đất, bao quanh bởi hàng rào tre. Ngoài hàng rào trồng bốn năm cây sơn tra cao lớn, đang mùa kết quả, những quả sơn tra vàng óng treo đầy cành, trông vô cùng mắt.

 

Trong sân, hai phụ nữ đang chuyện.

 

"Chị , chị sang nhà gái giúp một tiếng . Thằng Thanh Thụ nhà em trừ cái chân ... thì nhân phẩm, tướng mạo đều ." Người phụ nữ chuyện cao hơn một chút nhưng gầy guộc, quần áo chằng chịt những miếng vá.

 

"Cô Ngọc Mai , giúp thằng Thanh Thụ nhà cô chuyện, nhưng hỏng là hỏng ở cái chân . Bên nhà gái tỏ thái độ rõ ràng , bảo là ." Người phụ nữ thấp bé trả lời, trong mắt lộ vẻ khôn khéo. Một lúc , bà vẻ khó xử tiếp:

 

"Chỗ còn một mối nữa."

 

Nghe bà còn mối nữa, mắt Quách Ngọc Mai sáng bừng lên, nhưng ngay giây tiếp theo bà mối thấp bé :

 

"Chỉ là cô gái đó đầu óc chậm chạp một chút."

 

Ánh sáng trong mắt Quách Ngọc Mai vụt tắt. Bà hiểu "chậm chạp" nghĩa là gì, chính là đầu óc vấn đề, là một đứa ngốc.

 

"Người tuy chậm chạp chút nhưng chuyện sinh để tuyệt đối thành vấn đề." Người phụ nữ béo lùn cam đoan, tiếp tục:

 

"Cô yên tâm, bình thường nó đ.á.n.h , cũng chạy lung tung ."

 

Mặt Quách Ngọc Mai đen sì , cố nén cơn giận trong lòng. Ngay khi bà sắp nhịn định đuổi thì ngoài sân bỗng vang lên tiếng gọi vui vẻ:

 

"Ngọc Mai ơi, mau đây, con gái Thanh Ninh nhà cô về ."

 

 

Loading...