Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 506: Bỏ vợ bỏ con
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:39:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người lính chuyện nhỏ thì là phá đám cưới của Phó doanh trưởng Lưu, lớn thì là Lưu phó doanh trưởng vi phạm quân quy, ở quê vợ con mà còn cưới khác, nên giọng ép xuống thấp.
Tuy nhỏ nhưng cả bàn tiệc vẫn thấy.
Sắc mặt đồng loạt đổi, đặc biệt là Vân Hương cạnh Lưu Viễn Chinh. Cô kinh ngạc nghi hoặc, vẻ mặt thể tin nổi chằm chằm chú rể của .
Còn Lưu Viễn Chinh xong thì cần suy nghĩ, lập tức phủ nhận:
"Không thể nào, quê gì vợ con nào, chắc chắn là lừa đảo ."
Tuy nhưng đây là ? Là quân đội! Ai to gan dám đến quân đội lừa đảo gây sự chứ?
"Phó doanh trưởng Lưu, cứ xem thế nào . Nếu là kẻ lừa đảo thì chúng xử lý kịp thời, tránh để chuyện bé xé to." Người lính nhỏ giọng nhắc nhở.
Lưu Viễn Chinh đang do dự nên . Rốt cuộc hôn lễ của và Vân Hương đang diễn , nếu cứ thế bỏ khách khứa mà thì khó tránh khỏi khiến sinh nghi, cũng Vân Hương mất mặt.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Người phụ nữ đó tên là gì ?" Lục Kinh Chập lên tiếng hỏi.
"Báo cáo Đoàn trưởng Lục, cô bảo họ Hà, tên là Hà San San." Người lính vội trả lời.
Nghe ba chữ "Hà San San", Lưu Viễn Chinh đang ngơ ngác bỗng biến sắc. Kinh ngạc, hoảng loạn, luống cuống, phẫn nộ...
Trong khoảnh khắc vô vàn cảm xúc ùa về, vô thức sang Vân Hương bên cạnh.
Ánh mắt như cầu cứu, như sợ đối phương hiểu lầm. Anh giải thích nhưng mở lời thế nào.
Nghe Hà San San đến, còn tự xưng là vợ Lưu Viễn Chinh, Lục Kinh Chập và Hạ Thanh Nịnh đều vô cùng bất ngờ. Lần Hà San San đến quân đội tìm Lưu Viễn Chinh định "ăn vạ", mưu kế thành vạch trần.
Lúc đó tìm thấy bằng chứng cô nên bảo Lưu Viễn Chinh tiễn cô . Lưu Viễn Chinh lúc đó ghét bỏ Hà San San như , tự nhiên thể nào dây dưa với cô .
giờ Hà San San tìm đến cửa, còn nhận là vợ Lưu Viễn Chinh, mang cả con đến. Rốt cuộc hai là thế nào?
"Trấn an khách khứa , xong xem sự tình thế nào." Lục Kinh Chập Lưu Viễn Chinh lệnh.
Là cấp của Lưu Viễn Chinh, cấp xảy "vấn đề tác phong", Lục Kinh Chập đương nhiên thể ngơ, nhanh chóng điều tra rõ chuyện để cho quân đội một lời giải thích.
"Vâng." Lưu Viễn Chinh đáp, đó tìm lý do giải thích với khách khứa xong, theo Lục Kinh Chập và lính báo tin cổng quân khu.
"Khoan , em cùng ." Vân Hương bước tới với Lưu Viễn Chinh. Cô ầm ĩ, coi như giữ đủ thể diện cho .
trong ngày vui trọng đại xảy chuyện thế , dù là bình tĩnh đến cũng thể yên .
Cô trở mặt chất vấn Lưu Viễn Chinh ngay tại trận mà bình tĩnh, lý trí giữ thể diện cho là khó .
Biết Hà San San là thế nào, sợ cô giở thói ăn vạ khiến Vân Hương đối phó nổi, Hạ Thanh Nịnh do dự một chút bước tới khoác tay Vân Hương, :
"Tớ cùng ."
Biết bạn cùng để chỗ dựa cho , Vân Hương cảm kích Hạ Thanh Nịnh, gật đầu:
"Được, cảm ơn cô giáo Hạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-506-bo-vo-bo-con.html.]
Hạ Thanh Nịnh vỗ nhẹ tay cô, im lặng an ủi. Cô hiểu tâm trạng của Vân Hương. Người phụ nữ nào trong ngày cưới báo tin chồng vợ con ở quê mà chẳng sốt ruột tức giận chứ.
Tô Hướng Nam và Mạc Nhã theo. Khách khứa sinh nghi, nếu nhiều quá sẽ càng đoán già đoán non theo hướng tiêu cực. Họ ở để định tình hình.
Mấy rảo bước nhanh cổng quân khu. Trên đường , Lục Kinh Chập nghiêm túc hỏi Lưu Viễn Chinh chuyện giữa và Hà San San là thế nào.
Lưu Viễn Chinh một mực khẳng định và Hà San San quan hệ gì, tại cô tìm đến .
Vừa chuyện họ đến cổng lớn, thấy xa xa một phụ nữ dáng mập mạp đang bế một đứa trẻ, lớn tiếng la hét gì đó.
Hạ Thanh Nịnh một lúc lâu mới nhận đó là Hà San San.
Cũng trách cô nhận . Trước Hà San San tuy da đen nhưng ngũ quan và vóc dáng cũng tàm tạm. phụ nữ mặt chẳng những béo ị, tóc thưa thớt, da dẻ thô ráp mà còn hai quầng thâm mắt to tướng, quả thực khác xa so với .
Vừa thấy Lưu Viễn Chinh, Hà San San lập tức tươi rói, bế con chạy nhanh tới, dúi đứa bé lòng Lưu Viễn Chinh phấn khích :
"Viễn Chinh, cuối cùng cũng đến . Em mãi họ cho em ." Nói xong vô cùng tự hào:
"Em sinh con trai cho , xem, chúng con trai ."
Tay chân Lưu Viễn Chinh cứng đờ, chôn chân tại chỗ chằm chằm Hà San San. Từng chữ cô đều hiểu, nhưng ghép với thì chẳng hiểu gì cả.
"Hà San San, cô đừng bậy! Chúng thể con, chúng thể nào con !" Lưu Viễn Chinh hề che giấu sự chán ghét đối với Hà San San, vội vàng biện minh.
Tuy Lưu Viễn Chinh hề ý định đón lấy đứa bé, nhưng Hà San San vẫn cứ dúi đứa bé lòng , mặt đầy vẻ lấy lòng:
"Viễn Chinh, đây là con của mà. Anh xem nó giống như đúc! Ha ha... Hoàn là một khuôn đúc luôn."
Vì Lục Kinh Chập và Lưu Viễn Chinh , hình cao lớn của họ che khuất Hạ Thanh Nịnh và Vân Hương. Lúc sự chú ý của Hà San San đều dồn Lưu Viễn Chinh nên cô để ý phía họ còn hai .
Vân Hương tiến lên, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mặt, nhưng bàn tay nắm chặt vô thức tố cáo cô đang tức giận đến mức nào.
Hạ Thanh Nịnh vỗ nhẹ tay cô ý bảo đừng kích động, đó bước lên Hà San San và Lưu Viễn Chinh. Nghe Hà San San bảo đứa bé giống Lưu Viễn Chinh như đúc, cô kìm mặt đứa bé trong tã lót.
Chỉ thấy đứa bé đang nhắm mắt ngủ, trán dô, lông mày vàng hoe, mũi tẹt, môi dày... Tướng mạo bảo giống Lưu Viễn Chinh như đúc thì quả là chẳng ăn nhập tí nào.
Câu "một khuôn đúc " của Hà San San thực sự khiến khó hiểu.
Kỳ lạ hơn là động tĩnh lớn như mà đứa bé vẫn ngủ ngon lành, như thể thấy tiếng động bên ngoài chút nào.
Ánh mắt Lưu Viễn Chinh đứa bé cũng chán ghét y như Hà San San, lạnh lùng cảnh cáo:
"Hà San San, đây là quân đội, cô vu khống sĩ quan là tù đấy!"
"Viễn Chinh gì thế? Em vu khống chỗ nào, đứa bé chính là..." Lời đến đây bỗng nhiên dừng .
Bởi vì ánh mắt cô bỗng thấy bông hoa cài n.g.ự.c đỏ thắm chữ "Tân lang" n.g.ự.c Lưu Viễn Chinh. Sắc mặt cô lập tức đổi, gào lên chất vấn:
"Hôm nay kết hôn? Anh kết hôn với ai? Anh vợ con mà còn dám kết hôn với khác! Lưu Viễn Chinh, thật lương tâm, thảo nào chịu nhận con em, hóa là rũ bỏ chúng em để cưới khác. Hu hu... Lưu Viễn Chinh, là , là ..."