Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 47: Bắt đầu nghĩ xem muốn sính lễ gì

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:05:51
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn mấy , Hạ Thanh Ninh vỗ vỗ Mạch Miêu, nhẹ giọng :

 

" bỗng nhớ còn việc , cô về nhà một lát , lát nữa sang tìm cô."

 

"Sao thế?" Mạch Miêu vô cùng khó hiểu.

 

"Đừng hỏi, mau về ." Hạ Thanh Ninh giục, cũng giải thích nguyên nhân, đó dặn dò:

 

"Lát nữa khỏi sân nhà , nhớ lưng thẳng lên, chậm một chút."

 

Thấy Hạ Thanh Ninh giục gấp như , Mạch Miêu cũng do dự nữa, dậy:

 

"Vậy về nhà đợi cô , cô sang nhanh nhé."

 

"Được, nhanh ." Hạ Thanh Ninh vẫy tay với cô , giục nữa.

 

Mạch Miêu dừng nữa, mở cửa ngoài.

 

Hạ Thanh Ninh bên cửa sổ, chằm chằm ngoài chớp mắt. Ba lạ mặt trong sân. Người phụ nữ mặc áo vải xanh sẫm đầu, mặt tươi hớn hở, miệng :

 

"Đến , đến ."

 

Người phụ nữ là bà mối chuyên mai cho , tên là Hoàng Đại Hỷ. xem mắt kỵ nhất là chữ "Hoàng" (nghĩa là hỏng việc), nên thường gọi bà là bà mối Hoàng mà gọi là bà mối Hỷ.

 

Đi bà mối Hỷ là một đàn ông mặc áo sơ mi xám, tay xách đường và rượu, chừng 23-24 tuổi, cao tầm 1m75, mày rậm mắt to trông khá đoan chính, chân đôi giày da bóng loáng.

 

Sau cùng là một phụ nữ trung niên bốn năm mươi tuổi, ăn mặc thể diện, đặc biệt là chiếc dây chuyền vàng chóe cổ vô cùng bắt mắt.

 

Chẳng mấy chốc mấy họ đụng mặt Mạch Miêu đang .

 

Mạch Miêu theo lời Hạ Thanh Ninh dặn, bước từng bước nhỏ, chậm. Khuôn mặt đáng yêu ánh nắng càng thêm kiều diễm, chiếc váy trắng xanh khẽ lay động theo bước chân, tưởng chừng như nở từng đóa hoa.

 

Khuôn mặt bình thản của đàn ông, khoảnh khắc thấy Mạch Miêu, bỗng lộ vẻ kinh ngạc vui sướng. Ánh mắt dán chặt , đáy mắt ánh lên ý , tưởng cô chính là Hà San San nên lập tức bước tới định đón cô .

 

Nào ngờ cô gái dường như hề , lướt qua .

 

Nụ của đàn ông tắt ngấm, ánh mắt vô thức dõi theo cô gái cho đến khi thấy cô ngôi nhà phía , biến mất cánh cửa mới chịu thu về.

 

"Chính là nhà , mau ." Bà mối Hỷ để ý đến sự khác thường của đàn ông phía , vẻ mặt vui mừng gọi vọng nhà:

 

"Thím Minh Phương ơi, mau đây, nhà khách ."

 

Hạ Thanh Ninh thu hồi tầm mắt, xuống bên máy may, tiếp tục may nốt bộ quần áo dở dang.

 

Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, Vương Minh Phương vội vàng đón. Nhìn thấy bà mối áo xanh, bà nhiệt tình, giọng cũng mang theo ý :

 

"Ôi chao, thím Đại Hỷ mau , mau , đường mệt , nhà uống ngụm nước ."

 

Nói xong liền qua đỡ đồ giúp đàn ông, ánh mắt dừng mặt , thấy trắng trẻo cao ráo thì hài lòng, khen ngợi:

 

"Đây là Tiểu Ngũ , đúng là tuấn tú lịch sự thật đấy." Nói xong nhiệt tình nắm tay phụ nữ :

 

"Mẹ Tiểu Ngũ, mời trong."

 

Mấy nhà, Vương Minh Phương sắp xếp chỗ cho họ, đó gọi vọng bếp:

 

"San San, khách đến , mau bưng nước đường đây ."

 

Bà mối Hỷ lập tức tiếp lời khen ngợi:

 

"San San nhà , chỉ xinh mà còn chăm chỉ lắm, việc nhà nấu nướng giặt giũ cái gì cũng thạo."

 

Một lát Hà San San bưng hai bát nước đường trứng gà . Cô đặt bát nước đường lên bàn, lễ phép chào hai phụ nữ:

 

"Cháu chào hai bác ạ." Sau đó đàn ông, e thẹn ngượng ngùng :

 

"Chào ."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Người đàn ông . Chỉ thấy phụ nữ mặt mặc chiếc váy đỏ rực, hai b.í.m tóc buộc nơ xanh, mặt trát phấn trắng bệch, đ.á.n.h hai cục má hồng, lông mày thô đậm, phối với phấn mắt hồng và son môi đỏ chót. Toàn màu sắc lòe loẹt, thực sự... vui mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-47-bat-dau-nghi-xem-muon-sinh-le-gi.html.]

"Chào cô." Người đàn ông thu hồi ánh mắt, lễ phép đáp .

 

"Ái chà, chị xem đôi trai tài gái sắc cạnh xứng đôi kìa." Bà mối Hỷ vỗ tay một cái, lập tức khen ngợi.

 

Hai vị phụ trong phòng cũng theo. Hà San San khen đỏ mặt, cúi đầu lí nhí :

 

"Mọi dùng ạ, trong bếp vẫn còn, để cháu bưng tiếp." Nói xong bếp.

 

Bà mối Hỷ huých nhẹ đàn ông, nhắc nhở:

 

"Tiểu Ngũ, mau giúp San San ."

 

Người đàn ông tên Tiểu Ngũ lễ phép gật đầu, bếp, nhận lấy cái bát từ tay Hà San San :

 

"Để cho."

 

"Anh cẩn thận kẻo nóng nhé." Hà San San bóp giọng, dịu dàng nhắc nhở.

 

"Không ." Người đàn ông nán lâu, bưng bát ngoài.

 

Người tướng mạo đúng là khá hơn mấy Hà San San xem mắt đây, nhưng cô vẫn chút hài lòng. Đoan chính thì đoan chính, nhưng so với Lục Kinh Chập thì dù là chiều cao hình thể ngoại hình khí chất đều kém xa một trời một vực.

 

Tuy nhiên cách ăn mặc của phụ nữ , điều kiện gia đình chắc chắn tệ. Hà San San bĩu môi, trong lòng miễn cưỡng chấp nhận, bưng bát nước đường trứng cuối cùng ngoài.

 

Mọi uống nước đường trong phòng khách, mấy lớn bắt đầu hàn huyên chuyện nhà cửa, khí vui vẻ. Hà San San thỉnh thoảng lấy hạt dưa, lấy kẹo mời , dáng ngoan ngoãn.

 

Người đàn ông thì một bên, hỏi gì đáp nấy, lễ phép nhưng chuyện riêng với Hà San San câu nào.

 

Khoảng một tiếng , phụ nữ ăn mặc thể diện với Vương Minh Phương:

 

"Thời gian cũng còn sớm nữa, chúng xin phép về , hôm nay phiền gia đình quá."

 

Theo quy tắc đầu xem mắt thường sẽ ăn cơm ở nhà gái, nên Vương Minh Phương cũng giữ khách, nhiệt tình nắm tay phụ nữ :

 

"Mẹ Tiểu Ngũ rảnh rỗi thường xuyên ghé chơi nhé, thằng bé Tiểu Ngũ ưng lắm."

 

" San San cũng ưng." Người phụ nữ đáp lịch sự.

 

Mấy nán nữa, chào tạm biệt khỏi nhà họ Lục. Vương Minh Phương và Hà San San chu đáo tiễn khách tận cổng sân, vẫy tay chào.

 

Hạ Thanh Ninh thấy bên ngoài còn động tĩnh, dậy đến bên cửa sổ . Quả nhiên thấy đàn ông liên tục ngoái về phía nhà Mạch Miêu, mặt tràn đầy vẻ mong chờ.

 

cho đến khi đến cuối khu tập thể vẫn thấy ai , sắc mặt đàn ông đổi từ mong chờ sang thất vọng trông thấy.

 

Đợi khi thấy nữa, Hạ Thanh Ninh mỉm , cầm bộ quần áo sửa xong cho Mạch Miêu ngoài.

 

"Tính con bé đó cũng điều đấy, nãy giờ trốn trong phòng ngoài." Hà San San nhổ toẹt một bãi nước bọt lưng Hạ Thanh Ninh, đó dạng chân phịch xuống ghế, còn chút dáng vẻ dịu dàng hiền thục ban nãy.

 

"Thế mà cũng tốn của mất hai quả trứng gà." Vương Minh Phương đau lòng, đó Hà San San hỏi:

 

"Thằng Tiểu Ngũ con thấy thế nào? Mẹ thấy cũng đấy."

 

"Cũng tàm tạm thôi." Hà San San vẻ mặt miễn cưỡng.

 

"Thế để bảo bà mối Hỷ là con ưng, bảo họ đừng đến nữa." Vương Minh Phương con gái khẩu thị tâm phi, cố ý trêu.

 

"Kìa , con ý đó." Hà San San cuống lên, lập tức bày tỏ thái độ:

 

"Con thấy cũng ."

 

"Mẹ xem thái độ của Tiểu Ngũ và nó, chuyện tám phần mười là thành ." Vương Minh Phương tự tin , đó cảnh cáo Hà San San:

 

"Con đừng giở chứng nữa đấy! Vừa nãy con cũng thấy , bố nó đều là công nhân viên chức, lương ba nhà nó cộng một tháng cũng mấy trăm đồng đấy."

 

Mắt Hà San San sáng lên, cứ như mấy trăm đồng đó là của , Vương Minh Phương :

 

"Thế lúc cưới con 'ba chuyển một kêu' (xe đạp, máy may, đồng hồ, radio), thêm 800 đồng sính lễ nữa."

 

Hai con hớn hở bắt đầu lên kế hoạch cưới xin, bày bao nhiêu mâm cỗ, mời những ai, đòi sính lễ những gì.

 

 

Loading...