Ngày hôm , nhà họ Mạc mua sẵn vé tàu, chuẩn đưa Mạc Nhã ga. Tuy nhiên họ là đưa cô về quê mà bảo liên hệ một bác sĩ giỏi ở thành phố, đưa cô khám bệnh.
Mạc Nhã lờ mờ cảm thấy điều bất , nhưng nhà họ Mạc canh chừng cô nghiêm ngặt, cho cô khỏi cửa nên cô cách nào tìm Hạ Thanh Nịnh bàn bạc.
Mạc Nhã cũng đề nghị Hạ Thanh Nịnh cùng, nhưng nhà họ Mạc lấy cớ Hạ Thanh Nịnh đang mang thai, bất tiện phiền để từ chối.
Mạc Nhã linh cảm rời sẽ thể quân khu nữa. Hiện tại duy nhất trong nhà thể giúp cô là Mạc Dân Sinh.
vì Mạc Dân Sinh đỡ cho cô nên nhà họ Mạc cố tình tìm cớ đuổi bé , bảo sang nhà bạn học ở vài ngày.
Xe đón Mạc Nhã đến lầu. Mạc Nhã thoáng qua phòng của Mạc Dân Sinh cuối. Cô lén một mẩu giấy để trong phòng bé, nhờ báo tin cho Hạ Thanh Nịnh rằng nhà họ Mạc đưa cô khỏi quân khu, là khám bệnh.
Hiện tại cô chỉ hy vọng em trai về sớm, thấy mẩu giấy và báo cho Thanh Nịnh đến giúp .
Mạc Nhã Chu Uyển Như và Mạc Hiểu Hiểu mỗi giữ một bên tay, dìu xuống lầu. Nói là dìu nhưng thực chất chẳng khác gì áp giải. Hai cứ thế đưa Mạc Nhã lên xe ô tô.
Xe nhanh chóng chạy khỏi khu quân sự. Để đưa Mạc Nhã lên tàu hỏa thuận lợi, Mạc Hiểu Hiểu lén cho cô uống một ít t.h.u.ố.c ngủ từ . Lên xe, Mạc Nhã mơ màng buồn ngủ, một lát thì .
Vì Mạc Kiến Quốc là bố Mạc Nhã, bảo đưa cô khám bệnh nên lính gác cổng nghi ngờ gì, cho xe qua.
Xe chạy thẳng đến ga tàu hỏa. Mạc Hiểu Hiểu dùng nước đ.á.n.h thức Mạc Nhã. Mạc Nhã lơ mơ tỉnh , nhận đây là ga tàu hỏa liền cố xốc tinh thần hỏi những xung quanh:
"Các đưa đến ga tàu gì?"
"Chị cả đừng vội, chúng em đưa chị đến bệnh viện lớn ở thành phố khác khám bệnh, bệnh viện ở đây chữa bệnh của chị ." Mạc Hiểu Hiểu dịu dàng Mạc Nhã, định lừa cô ngoan ngoãn lên tàu.
Nếu là Mạc Nhã thể sẽ tin, nhưng giờ cô còn dễ lừa nữa. Cô bình tĩnh hỏi:
"Chúng khám bệnh?"
"Mày đừng hỏi, đến nơi khắc ." Mạc Kiến Quốc lạnh lùng lên tiếng, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị của bậc cha chú.
Mạc Hiểu Hiểu thấy giờ giấc cũng sắp đến, cùng kéo Mạc Nhã xuống xe trong ga.
Mạc Nhã phản kháng. Cô giờ phản kháng thì nhà họ Mạc chắc chắn sẽ dùng biện pháp mạnh đưa cô lên xe. Chi bằng cứ thuận theo họ , đợi họ sẽ tìm cách xuống tàu.
Rất nhanh mấy trong ga. Điều Mạc Nhã ngờ tới là cô thấy gã cha dượng mặt thú của ở đây!
Để đảm bảo sơ suất, Mạc Hiểu Hiểu bảo Mạc Kiến Quốc thư giới thiệu, gọi cha dượng Mạc Nhã đến, để ông đích đón cô về.
Gã đàn ông thấy Mạc Nhã xinh , trong mắt lập tức lộ vẻ tà dâm, giơ tay nắm lấy cánh tay cô, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-462-dua-ve-que-quan.html.]
"Ái chà, bảo nữ đại thập bát biến quả sai. Con xem, con gái bố giờ đổi đến mức bố nhận nữa ."
Mạc Nhã vốn định lát nữa thừa dịp họ sẽ lẻn xuống xe, ngờ họ gọi đến đón. Cô hất mạnh tay gã đàn ông , sang Mạc Kiến Quốc, thể tin nổi hỏi:
"Ông đưa về quê?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Trên mặt Mạc Kiến Quốc hề chút áy náy nào, thậm chí còn mang theo vẻ chán ghét, lạnh lùng đáp:
"Có phúc mà hưởng, cứ thích đối đầu với tao, đây là mày tự chuốc lấy!"
" là con gái ruột của ông đấy! Mẹ đang ông từ trời đấy." Mạc Nhã Mạc Kiến Quốc chằm chằm, như thể từng thực sự hiểu đàn ông mặt, giọng trở nên nghẹn ngào. Cô chỉ gã đàn ông bên cạnh, tiếp tục với Mạc Kiến Quốc:
"Ông đàn ông năm 12 tuổi định cưỡng bức ? Giờ ông để ông đưa về, là ép c.h.ế.t ?"
"Kìa con gái, con mê sảng gì thế?" Gã đàn ông bên cạnh lập tức biện minh:
"Bố là vì thích con, quý con mới ôm con, thơm con một cái thôi, con gái đừng hiểu lầm bố nhé."
Mạc Kiến Quốc gã đàn ông già hơn mấy tuổi mặt, vô thức nhíu mày. Mạc Hiểu Hiểu nhận thấy sự đổi biểu cảm của bố, sợ ông nhất thời mềm lòng cho Mạc Nhã nữa, bèn lặng lẽ huých vai Chu Uyển Như.
Chu Uyển Như hiểu ý ngay, bước tới khoác tay Mạc Kiến Quốc :
"Lão Mạc, chúng về ." Nói xong bà kéo ông về phía , :
"Haizz, nếu Đại Nha còn ngoan ngoãn lời như thì chúng thể giữ nó . ông xem nó bây giờ... Đưa nó về cũng là vì nghĩ cho ông thôi. Nó hận chúng như , nhỡ ở quân đội năng lung tung..."
Chu Uyển Như hết câu, bà Mạc Kiến Quốc coi trọng tiền đồ của thế nào. Dù trong lòng ông chút tình cha con với Mạc Nhã nhưng tuyệt đối sẽ đem tiền đồ đùa giỡn.
Quả nhiên đúng như dự đoán, Mạc Kiến Quốc chỉ thở dài một , buông một câu "Đều do nó tự chuốc lấy!" do dự nữa, sải bước thẳng.
Mạc Hiểu Hiểu gã đàn ông, đưa tờ giấy trong tay cho ông , lạnh lùng dặn dò:
"Trông chừng cho kỹ , đừng để chị chạy thoát!"
Gã đàn ông nhận lấy tờ giấy, nịnh nọt Mạc Hiểu Hiểu:
"Nhị tiểu thư, đến đây một chuyến cũng dễ dàng, lộ phí đường..."
Mạc Hiểu Hiểu ông gì, đợi hết câu móc tiền trong túi đưa cho ông , ông bằng ánh mắt ghê tởm, giục:
"Đi mau."