Hạ Thanh Nịnh và Mạc Nhã đến cửa nhà ăn liền thấy Lục Kinh Chập đang đó như chờ đợi. Cô đang định về phía thì thấy Mạc Nhã vội vàng :
"Thanh Nịnh, tớ chợt nhớ chút việc về phòng học, tớ ."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vừa cô thấy Lục Kinh Chập về phía , mặt lập tức lộ vẻ hổ. Không đợi Hạ Thanh Nịnh gì, Mạc Nhã vẫy tay nhanh chóng chạy biến.
Hạ Thanh Nịnh cô hổ vì chuyện tỏ tình công khai với Tô Hướng Nam , nên khi thấy Lục Kinh Chập mới ngại ngùng như .
Vì cô là bạn nên mặt cô Mạc Nhã còn đỡ, chứ Lục Kinh Chập là "đồng bọn" của Tô Hướng Nam, hôm đó chính cố ý lừa cô , giờ gặp mặt khó tránh khỏi sượng sùng.
"Cậu chậm thôi, lát nữa tớ mang cơm về phòng học cho." Hạ Thanh Nịnh với theo bóng lưng "chạy trốn" của Mạc Nhã.
Lúc Lục Kinh Chập tới bên cạnh Hạ Thanh Nịnh. Thấy Mạc Nhã đột nhiên rời , trầm giọng hỏi:
"Sao thế? Không ăn ?"
Hạ Thanh Nịnh , giọng đùa giỡn:
"Còn nữa, dọa chạy mất chứ ."
Lục Kinh Chập tuy bình dị dễ gần như Tô Hướng Nam nhưng cũng đến mức dọa chạy mất dép. Nghĩ nghĩ một chút :
"Cô vì chuyện với Tô Hướng Nam ?"
Hạ Thanh Nịnh gật đầu:
"Chắc cô ngại, thấy nên thấy thẹn thùng thôi."
Thực Hạ Thanh Nịnh hiểu Mạc Nhã. Hiện tại cô và Tô Hướng Nam xét về phận, cảnh trưởng thành, học thức đều chênh lệch quá nhiều. Nếu Lục Kinh Chập cố tình dẫn dắt sai lệch thì lẽ bao giờ cô nghĩ đến việc bày tỏ tình cảm.
Giờ lời , Tô Hướng Nam cũng . Nhìn thấy họ mất tự nhiên chỉ vì hổ, mà còn vì cô cảm thấy căn bản xứng với Tô Hướng Nam.
Cô cảm thấy tình cảm của là vọng tưởng, vọng tưởng trong lòng thì thôi, giờ để hết, hổ sợ khác chê .
"Vậy lát nữa gọi hai suất mang về, em mang cho cô , mang cho Tô Hướng Nam." Lục Kinh Chập gì thêm, cùng Hạ Thanh Nịnh nhà ăn.
Hai ăn cơm xong, mượn hai cái cặp lồng đóng gói hai suất đồ ăn. Bệnh viện và đoàn văn công cùng một đường, Lục Kinh Chập đưa vợ về đoàn văn công mới đến bệnh viện.
Hạ Thanh Nịnh vốn định để đưa, nhưng Lục Kinh Chập bảo đường xa, chẳng mất bao nhiêu thời gian. Thật cô thừa giúp cô xách cặp lồng cơm.
Hiện tại một cái cặp lồng nhỏ đối với Hạ Thanh Nịnh chẳng gánh nặng gì, nhưng khổ nỗi Đoàn trưởng Lục xót vợ, nỡ để vợ chịu chút mệt nhọc nào.
Đến đoàn văn công, vợ cầm cặp lồng , Lục Kinh Chập mới về phía bệnh viện.
Đến nơi, Tô Hướng Nam mắt trông mòn mỏi chờ đợi. Vì buổi trưa trong nhà đều , nấu cơm nên ăn ở nhà ăn cả. Lục Kinh Chập sáng sớm nhắn là trưa sẽ đưa cơm tới.
"Sao chậm thế, c.h.ế.t đói ông !" Thấy Lục Kinh Chập, Tô Hướng Nam vội vàng đón lấy cặp lồng, mở nắp xem món gì.
Khi thấy là thịt kho tàu, lập tức hớn hở, nhận lấy đũa từ tay Lục Kinh Chập, gắp một miếng thịt nạc mỡ đan xen màu sắc bóng bẩy bỏ miệng. Vừa ăn :
"Lần coi như lương tâm, còn sắp xếp thịt kho tàu cho ." Nói xong "hắc hắc" hai tiếng, hài lòng bảo: "Hơn nữa thịt kho tàu hôm nay mặn chút nào, miệng lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-413-la-cau-vo-dung-hay-do-bao-ho-vo-dung.html.]
Lục Kinh Chập đời nào cho món thịt kho tàu là do cố ý dặn đầu bếp cho thêm hai thìa muối.
Tô Hướng Nam ăn thịt, như sực nhớ điều gì, Lục Kinh Chập hỏi:
"Em dâu m.a.n.g t.h.a.i bao lâu ?"
"Hai tháng." Lục Kinh Chập giấu giếm, thành thật trả lời.
"Hai tháng? Cậu chắc chứ?" Tô Hướng Nam nháy mắt với Lục Kinh Chập, cố ý cao giọng hỏi.
Lục Kinh Chập Tô Hướng Nam trả lời, nhưng ánh mắt như đang một kẻ ngốc.
Tô Hướng Nam bỗng nhiên dịch mép giường, ghé sát Lục Kinh Chập, mặt mang nụ đầy ẩn ý, thì thầm:
"Không đúng, chẳng thấy trạm y tế mua đồ tránh t.h.a.i ? Là do vô dụng? Hay là... cái thứ đó vô dụng?"
Liên tiếp hai từ "vô dụng" dùng đầy hàm ý, cộng thêm cái mặt quỷ của Tô Hướng Nam, trông càng thêm gợi đòn.
"Ăn cơm của ." Biết cố ý chọc , Lục Kinh Chập liếc xéo Tô Hướng Nam một cái, lạnh lùng .
"Thì đang ăn đây? Chỉ ăn cơm thôi thì chán lắm, tán gẫu tí mà." Chiếm thế thượng phong, Tô Hướng Nam vẻ mặt đắc ý. Một lát sán tới nhỏ:
"Hiện tại cũng 'hành động thiếu suy nghĩ' với em dâu nha, ha ha. Nếu lửa d.ụ.c dập thì tắm nước lạnh ."
Chế giễu Lục Kinh Chập xong, Tô Hướng Nam càng thêm đắc ý, phảng phất như trả mối thù hai vợ chồng Lục Kinh Chập "đánh hội đồng" hôm qua. Trong lòng vui sướng bao, nhưng giây tiếp theo Lục Kinh Chập hỏi ngược :
"Sao? Cậu tắm lắm hả? Sao kinh nghiệm thế?"
Câu lực sát thương quá mạnh, nụ của Tô Hướng Nam cứng đờ mặt.
Để tiếp tục đề tài và duy trì "thắng lợi" hiện tại, Tô Hướng Nam tự tìm bậc thang cho :
"Nể mặt hôm nay đưa thịt kho tàu cho , tha thứ cho . Còn chuyện hôm qua nữa, cũng chuyện cũ bỏ qua."
Lục Kinh Chập gì, nhưng ánh mắt rõ ràng truyền tải thông điệp: " cần gì tha thứ?".
"Sao? Trong lòng chút áy náy nào ?" Hai chơi với bao năm, Tô Hướng Nam tự nhiên hiểu ánh mắt đó, hỏi ngược :
"Cậu thử nghĩ chuyện hôm qua xem. Cậu xem, với Mạc Nhã gặp sẽ hổ thế nào."
Sở dĩ lôi chuyện hôm qua là để Lục Kinh Chập áy náy, tránh việc bật . Tuy rõ ràng là lời trách cứ, nhưng giống trách cứ mà mang theo chút đắc ý nho nhỏ.
Lục Kinh Chập cố ý nhắc chuyện , ở mặt vớt vát chút mặt mũi vì tìm vợ. Anh kéo cái ghế cạnh giường, ung dung xuống, bình thản trả lời:
"Đừng nghĩ nhiều, chắc sẽ loại phiền não ."
Quả nhiên xong, Tô Hướng Nam lập tức xìu xuống, cần nghĩ ngợi buột miệng hỏi:
"Tại ?"