Lời Đoàn trưởng Mục quả thực lý. Hạ Thanh Nịnh tự nhiên thể hủy bỏ tư cách dự của Hoắc Tiểu Linh, chẳng những công bằng với cô bé mà còn cảm giác " gán tội thì sợ gì lý do".
Hạ Thanh Nịnh suy nghĩ một lát, tán đồng gật đầu :
"Vâng thưa Đoàn trưởng, hiểu . Vậy cứ đôn Hoắc Tiểu Linh lên học viên chính thức ạ."
"Cô bé chỉ là giở chút thông minh vặt thôi, cũng thủ đoạn đại gian đại ác gì, chỉ cần an phận học đàn thì cũng ảnh hưởng đến cục." Biết Hạ Thanh Nịnh đang lo lắng điều gì, Đoàn trưởng Mục tiếp tục :
"Đến lúc đó, cô nhắc nhở cô bé một chút, bảo cô bé dồn tâm tư việc học đàn, đừng toan tính những chuyện khác nữa. Nếu phát hiện cô bé thực sự thích hợp, chúng đổi cũng muộn. Trong đoàn mấy trăm , học piano mà chút năng khiếu cũng ít."
Làm lãnh đạo, quyết sách, cũng quan tâm cấp , thu phục lòng . Nói xong những lời , Đoàn trưởng Mục , giọng điệu thoải mái đùa với Hạ Thanh Nịnh:
"Cho nên Thanh Nịnh , cô ngàn vạn đừng áp lực tâm lý, cứ giữ tâm thái bình thường mà dạy dỗ là . Ha ha, nếu học thì chắc chắn đều là vấn đề của các cô , yên tâm, tuyệt đối sẽ trách tội lên đầu cô ."
Quả nhiên chuyện là một nghệ thuật. Hạ Thanh Nịnh thể vị trí của Đoàn trưởng Mục, chẳng những năng lực mà EQ chắc chắn cũng thấp. Cô , trả lời:
"Đoàn trưởng công chính sáng suốt như , còn nỗi lo về nữa, nhất định sẽ dốc sức đào tạo nhiều nhân tài ưu tú cho đoàn."
"Tốt , yên tâm về năng lực của cô giáo Hạ." Đoàn trưởng Mục xong như nhớ điều gì, tiếp tục:
"À, tài liệu tố giác Chu Uyển Như trình lên . Chắc vài ngày nữa là sẽ kết quả xử phạt."
Từ văn phòng Đoàn trưởng Mục , Hạ Thanh Nịnh đến phòng học, mặt các học viên tuyên bố việc đôn Hoắc Tiểu Linh lên học viên chính thức.
Tuy chút hiểu quyết định của Vân Hương nhưng vẫn tỏ vẻ tôn trọng, cũng chúc mừng Hoắc Tiểu Linh.
Được như ý nguyện, mặt Hoắc Tiểu Linh giấu niềm vui sướng, cũng ném ánh mắt cảm kích về phía Vân Hương. Đáp cô bé là sự phớt lờ coi như thấy của Vân Hương.
Luyện đàn xong, buổi trưa Hạ Thanh Nịnh lấy cớ hướng dẫn riêng để giữ Hoắc Tiểu Linh .
"Cô giáo Hạ, em xin . Em sáng nay em đàn lắm, nhưng cô yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực." Bị giữ , Hoắc Tiểu Linh chút lo lắng, đợi Hạ Thanh Nịnh mở miệng xin .
"Mới bắt đầu đàn, thích ứng là chuyện bình thường." Hạ Thanh Nịnh xong liền thẳng vấn đề nhắc nhở:
"Hiện tại em là học viên chính thức , đừng tạp niệm gì nữa, chỉ cần chuyên tâm luyện tập là ."
Hoắc Tiểu Linh tưởng Hạ Thanh Nịnh chỉ đang động viên , đang định tỏ rõ quyết tâm sẽ nỗ lực thì thấy cô ngước mắt lên , như thấu tận tâm can. Một lát , cô dùng giọng điệu cảnh cáo :
"Em hiểu rằng, lên sân khấu, nếu đàn , em giống như đối xử với Vân Hương, lóc kể khổ là thể đạt điều , cũng em tặng ít long nhãn là thể mua chuộc lòng . Khán giả càng thể vì cảnh gia đình em khó khăn mà tha thứ, khoan dung cho em."
Sở dĩ Hạ Thanh Nịnh thẳng, thậm chí chút gây tổn thương cho cô bé là vì bản chất Hoắc Tiểu Linh vốn chút tâm thuật bất chính. Nhắc nhở rõ ràng như để cô bé rằng những chiêu trò cô bé dùng cô đều hiểu rõ, đừng hòng dùng .
Nghe Hạ Thanh Nịnh xong, mặt Hoắc Tiểu Linh thoáng chốc trắng bệch. Trắng xong vì hổ và lo lắng mà nhanh chóng đỏ bừng lên. Cô bé hé miệng định gì đó nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời.
"Chuyện cũ sẽ truy cứu nữa, chỉ cần em hiểu rõ những đạo lý là . Thôi, em ăn cơm ." Hạ Thanh Nịnh trách mắng nữa, xua tay cho cô bé rời .
Hoắc Tiểu Linh thất thần bước khỏi phòng học. Có khoảnh khắc cô bé cảm giác như lột trần quần áo, chỉ thấy vô cùng hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-403-bi-thuong-rat-nghiem-trong.html.]
Lại qua ba ngày nữa, Lục Kinh Chập vẫn về, cũng bất kỳ tin tức gì. Trong lòng Hạ Thanh Nịnh dần dần càng lúc càng hoảng loạn. 6 giờ chiều, đúng lúc tan , Tô Mạn hớt hải chạy đến với Hạ Thanh Nịnh:
"Chị dâu tư, nãy em bố em điện thoại, các tư về ."
"Ở ?" Hạ Thanh Nịnh buột miệng hỏi.
"Đến bệnh viện, em họ bảo chuẩn cáng, chân thương." Tô Mạn vẻ mặt nôn nóng:
"Em qua đây báo tin, chúng mau đến bệnh viện ."
Sắc mặt Hạ Thanh Nịnh tái nhợt, luống cuống dậy. Có lẽ do quá hoảng loạn nên loạng choạng suýt ngã. Mạc Nhã bên cạnh vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng hỏi:
"Thanh Nịnh, chứ?"
"Không, ." Hạ Thanh Nịnh năng chút lộn xộn, nhấc chân ngay ngoài:
"Đi, đến bệnh viện."
Mạc Nhã yên tâm về cô, vội vàng đuổi theo, trấn an đỡ cô. Tô Mạn cũng đỡ cánh tay bên của cô.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ba vội vã chạy đến bệnh viện. Vừa đến hành lang khu bệnh, Hạ Thanh Nịnh liền thấy bóng dáng cao lớn mà ngày đêm mong nhớ đang cầm tờ đơn . Chân cả, cứ thế nguyên vẹn mặt cô.
Nhìn vài giây, Hạ Thanh Nịnh bỗng sải bước chạy tới, lao thẳng lòng , ôm chặt lấy như ôm lấy bảo vật mất tìm .
Lục Kinh Chập do dự một chút, giơ tay ôm vợ, nhẹ nhàng gọi tên cô, an ủi:
"A Nịnh, ."
Nhìn hai ôm , Mạc Nhã và Tô Mạn bên cạnh đều hẹn mà cùng mặt chỗ khác.
Ôm một lúc lâu, Hạ Thanh Nịnh mới ý thức thất thố, buông Lục Kinh Chập , đưa tay lau mắt, hỏi:
"Ai thương? Vừa nãy Tô Mạn bảo chuẩn cáng mà?"
"Là Tô Hướng Nam." Lục Kinh Chập trầm giọng .
"Đoàn trưởng Tô ?"
"Anh ba ?"
Không đợi Hạ Thanh Nịnh hỏi tiếp, Mạc Nhã và Tô Mạn đồng thanh hỏi dồn, thần sắc cũng lập tức trở nên căng thẳng.
"Bị thương nghiêm trọng ?" Hạ Thanh Nịnh cũng hỏi theo.
Khóe mắt Lục Kinh Chập liếc qua mặt Mạc Nhã, im lặng một lát trầm giọng thốt ba chữ:
"Rất nghiêm trọng!"