"Chị Vân Hương..." Hoắc Tiểu Linh đột ngột đầu , dám tin Vân Hương, dồn dập hỏi:
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Chị, chị cắt đứt quan hệ với em ? Vậy còn suất em..."
Ba chữ "từ bỏ" đến bên miệng nhưng thế nào cô bé cũng thốt .
Có lẽ trong lòng Hoắc Tiểu Linh coi Vân Hương là bạn, nhưng tình bạn đó còn lâu mới sánh với vị trí quan trọng của tiền đồ.
"Không cắt đứt, chỉ là cảm thấy em đáng để kết giao thâm tình thôi. Sau chúng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường nhất." Vân Hương thẳng thừng, hề giữ chút mặt mũi nào cho Hoắc Tiểu Linh. Nói xong những lời , Vân Hương tiếp tục:
"Chiều nay chị sẽ tìm Thanh Nịnh, giải thích tình hình với , xin đổi sang học viên dự . Còn việc em lấy suất chính thức ..." Vân Hương Hoắc Tiểu Linh, giọng chút ấm:
"Thì xem bản lĩnh của chính em."
"Chị Vân Hương..." Hoắc Tiểu Linh lưu luyến gọi tên Vân Hương, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Sau em đừng gọi chị là chị nữa, cứ gọi là đồng chí ." Nhìn Hoắc Tiểu Linh thương tâm mặt, trong mắt Vân Hương nửa điểm thương hại, giọng điệu bình thản tiếp tục :
"À, để tránh chúng ngày ngày chạm mặt khó xử, chị sẽ xin lãnh đạo đổi ký túc xá."
Vân Hương xong câu liền dậy, mở cửa, chút do dự ngoài.
Hoắc Tiểu Linh cũng đuổi theo Vân Hương, chỉ trơ mắt bóng dáng cô khuất dần nơi hành lang. Đến khi còn thấy nữa, nước mắt cô bé tuôn rơi như mưa. Một lát , cô bé gục xuống giường, òa nức nở.
Cuộc đời là như , sẽ ngừng đối mặt với những sự lựa chọn. Hoắc Tiểu Linh mất bạn , chị Vân Hương để đổi lấy cơ hội , là đáng giá đáng giá.
Vân Hương hành động nhanh, buổi trưa tìm lớp trưởng nộp đơn xin đổi ký túc xá. Người sống thấu đáo sẽ tự khổ , cầm lên thì cũng bỏ xuống . Sau khi đưa quyết định, cô cũng để cảm xúc chi phối nữa.
Chiều tan học, Vân Hương đến tìm Hạ Thanh Nịnh, xin chuyển từ học viên chính thức sang học viên dự .
Hạ Thanh Nịnh thắc mắc. Rốt cuộc hiện tại đoàn văn công cơ bản ai chơi piano. Những học viên chính thức chọn như các cô, chẳng những thể lên sân khấu biểu diễn, đạt vinh dự, mà quan trọng nhất là còn cơ hội lớn ở đoàn văn công giáo viên, lớn tuổi cũng đối mặt với khó khăn về nghề nghiệp. Đây là điều bao mơ ước, cho nên mới nhiều đến đăng ký như .
"Vân Hương, nghĩ kỹ ? Đây là một cơ hội hiếm đấy." Trong mắt Hạ Thanh Nịnh, Vân Hương chắc chắn là thông minh, cô thể nào hiểu việc chuyển từ chính thức sang dự ý nghĩa gì.
"Cô giáo Hạ, em nghĩ kỹ . Con thể quá tham lam, violin và piano em chỉ thể chọn một. Em học violin bao nhiêu năm như , thể nào buông bỏ ." Vân Hương nghiêm túc .
Hạ Thanh Nịnh suy nghĩ một lát, hỏi thẳng vấn đề:
"Vân Hương, nhường cơ hội cho Hoắc Tiểu Linh ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-401-chi-muon-cat-dut-quan-he-voi-em-sao.html.]
Dù cũng ở cùng ký túc xá một tháng, Vân Hương đối xử với Hoắc Tiểu Linh quả thực như em gái ruột, bảo vệ dạy bảo cô bé. Chỉ là Hạ Thanh Nịnh ngờ cô thể vì cô bé mà đến mức , ngay cả suất khó khăn lắm mới cũng nhường cho.
Theo Hạ Thanh Nịnh thấy, hành động của Vân Hương nghi ngờ gì là sáng suốt. Cô học violin từ nhỏ, cảm âm và cao độ đều hơn Hoắc Tiểu Linh nhiều. Nếu cứ thế nhường thì quá cảm tính, cũng là thiếu trách nhiệm với đoàn.
Vân Hương , Hạ Thanh Nịnh :
"Cô giáo Hạ, cô đ.á.n.h giá em cao quá . Ha ha, em gì phẩm chất cao thượng đến thế, thể nào vì cái gọi là tình bạn mà từ bỏ tiền đồ của ."
Tuy cô nhưng Hạ Thanh Nịnh vẫn chút nghi ngờ. Hơn nữa chiều nay lúc học, mắt Hoắc Tiểu Linh sưng húp, rõ ràng là . Cô lý do chính đáng để nghi ngờ Hoắc Tiểu Linh dùng khổ nhục kế khiến Vân Hương nhường vị trí cho .
Hạ Thanh Nịnh bao giờ là thích châm ngòi ly gián, nhưng tình hình hiện tại, cô lo lắng nếu rõ, Vân Hương thể sẽ lừa gạt. Vì thế cô Vân Hương nghiêm túc :
"Có một chuyện tớ cảm thấy quyền ." Dưới ánh mắt nghi hoặc của Vân Hương, Hạ Thanh Nịnh tiếp tục:
"Một ngày khi tuyển chọn học viên piano, Hoắc Tiểu Linh đến tìm tớ, tặng tớ một gói long nhãn khô. Lúc đó em là bảo em mang đến."
Nếu hôm nay Vân Hương đến tìm cô xin chuyển từ học viên chính thức sang dự , chuyện Hạ Thanh Nịnh sẽ . Một là cảm thấy đó là chuyện nhỏ, liên quan đến lợi ích quá lớn; hai là cảm thấy dù Vân Hương cũng sẽ quá để tâm.
hiện tại thì khác, cô cần thiết nhắc nhở Vân Hương. Người mà cô nhường suất, thậm chí là tiền đồ, lẽ cũng xứng đáng để cô như .
Sở dĩ cô chắc chắn Vân Hương bảo Hoắc Tiểu Linh mang đến cũng là dựa sự hiểu về Vân Hương thường ngày, cô sẽ chuyện thiếu chừng mực như .
Nghe Hạ Thanh Nịnh xong, thần sắc Vân Hương rõ ràng khựng một chút. Chỉ thấy cô khổ một cái :
"Xem quyết định của em sai."
"Cái gì?" Hạ Thanh Nịnh nghi hoặc khó hiểu. Mình rõ ràng như thế , chẳng lẽ Vân Hương vẫn cảm thấy nhường suất cho Hoắc Tiểu Linh là đúng? Trong ấn tượng của cô, Vân Hương tuyệt đối loại ngốc nghếch phân biệt đúng sai.
"Em là quyết định cắt đứt quan hệ với Hoắc Tiểu Linh của em sai." Vân Hương giải thích cho Hạ Thanh Nịnh, đó tiếp:
"Em bảo cô đến tặng long nhãn cho cô, đều là do cô tự ý ."
Nghe hai chữ "cắt đứt", Hạ Thanh Nịnh vẫn chút kinh ngạc. Rốt cuộc theo cô thấy, đều trẻ con, để đến mức cắt đứt quan hệ chắc chắn xảy chuyện nghiêm trọng, nhịn hỏi:
"Em chuyện gì với ?"
"Cũng hẳn, chỉ là cảm thấy con cô đáng để em kết giao thâm tình thôi." Vân Hương nhạt một cái, Hạ Thanh Nịnh :
"Cho nên chuyện hôm nay em đến tìm cô xin chuyển sang học viên dự thật sự vì cô , cô cũng xứng để em như . Em thực sự xuất phát từ cảnh bản mới đưa quyết định . Còn về suất chính thức cuối cùng sẽ thuộc về ai do cô và lãnh đạo bàn bạc quyết định."