Nghe Hoắc Tiểu Linh cầu xin nhường suất, Vân Hương hề tỏ ngạc nhiên thắc mắc, ngược mặt cô chỉ hiện rõ vẻ thất vọng sâu sắc. Cô sa sầm mặt mày, buông tay định đỡ Hoắc Tiểu Linh .
Hoắc Tiểu Linh quan sát sắc mặt Vân Hương một lúc, nhận thấy thái độ của cô còn trìu mến như , thậm chí phần lạnh nhạt. Cô bé lập tức quỳ gối lết đến mặt Vân Hương, ôm lấy chân cô.
"Chị Vân Hương, em em nên đưa yêu cầu vô lý , nhưng đây là cơ hội duy nhất để em đổi vận mệnh. Hu hu..." Cô bé nghẹn ngào đến mức nên lời, cố gắng bình tĩnh một hồi lâu mới tiếp tục:
"Chị Vân Hương, hiện tại chị ở tổ thanh nhạc , phân công công tác chắc chắn sẽ tệ, cũng thể ở thành phố. Còn em khả năng sẽ điều diễn ở nông thôn. Nếu thì chẳng khác gì cả. nếu em học viên piano chính thức, chẳng những thể lên sân khấu biểu diễn, còn thể ở đoàn văn công dạy học, như em sẽ cần về vùng núi nữa."
Làm học viên dự thì bỏ chuyên môn cũ, tốn nhiều thời gian luyện đàn, nhưng cơ hội lên sân khấu biểu diễn gần như bằng .
Luyện piano tuy thể giúp bản thêm một tài lẻ, nhưng so với thời gian bỏ và kết quả thu về thì chênh lệch quá xa. Suy tính , Hoắc Tiểu Linh chỉ trở thành học viên chính thức mới thể nổi bật, mới thể đổi phận.
Cho nên cô bé mới mặt dày đưa yêu cầu như với Vân Hương, đ.á.n.h cược lòng , sự thương hại và ưu ái của Vân Hương dành cho .
"Em đấy, học viên chính thức chẳng những thể lên sân khấu biểu diễn mà còn thể ở đoàn văn công dạy học..." Vân Hương đến đây thì dừng , ánh mắt mang theo tia nghiền ngẫm, Hoắc Tiểu Linh hỏi ngược :
"Vậy dựa cái gì mà em nghĩ chị sẽ nhường tiền đồ như cho em?"
Nghe Vân Hương hỏi , Hoắc Tiểu Linh rõ ràng sững sờ một chút. Có lẽ cô bé ngờ chị luôn quan tâm như Vân Hương những lời thẳng thắn và gây tổn thương đến thế. đến bước đường , cô bé chỉ còn cách cố gắng lay động Vân Hương thì mới khả năng lấy suất học viên chính thức .
"Chị Vân Hương, điều kiện gia đình chị , bố yêu thương chị, giống em. Bố em c.h.ế.t sớm, bệnh tật, trai cũng chẳng bản lĩnh gì, từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt. Chị xem tay em ..." Nói cô bé chìa tay mặt Vân Hương, kích động tiếp tục:
"Em còn đến 18 tuổi , tay vết chai sạn . Em chỉ nhanh chóng nổi bật, để khi em còn sống thể sớm ngày hưởng cuộc sống . Em cầu xin chị, cầu xin chị giúp em . Ơn đức của chị em sẽ ghi nhớ suốt đời, cơ hội em nhất định sẽ báo đáp chị gấp bội."
"Lần chị với em , ' việc mà mục đích quá rõ ràng thì ngược sẽ khiến phản cảm'. Hành động hiện tại của em chính là như đấy Tiểu Linh." Trong mắt Vân Hương ánh lên vẻ thất vọng, Hoắc Tiểu Linh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-400-dua-vao-cai-gi-ma-co-nghi-toi-se-nhuong-cho-co.html.]
Cô tâm tư thấu đáo như , hiểu suy nghĩ của Hoắc Tiểu Linh. Từ lúc Hoắc Tiểu Linh kể khổ về gia đình khó khăn, bắt nạt, thực Vân Hương cô bé định gì tiếp theo. Cho nên khi cô bé cầu xin nhường suất, cô hề ngạc nhiên chút nào.
"Em cũng giống như những khác, đối nhân xử thế luôn bình thản, tranh đoạt. em tư cách đó. Vì cơ hội sống sót, điều duy nhất em thể là nỗ lực bò lên, kiễng chân cố gắng với tới những thứ khác dễ dàng . Giống như bây giờ, em vứt bỏ cả liêm sỉ để cầu xin sự bố thí của chị." Hoắc Tiểu Linh cố tình như , chà đạp lên lòng tự trọng của chỉ để đổi lấy sự đồng cảm của Vân Hương.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Con cầu tiến chắc chắn sai. Giống như Mạc Nhã , cũng dựa năng lực của chính , nỗ lực tranh thủ cơ hội, cũng hề dựa quan hệ với bạn là Hạ Thanh Nịnh. Cho nên chỉ con đường cầu bố thí như em . Thiên phú của em cũng chẳng kém , nhưng cái khổ mà chịu thì em chịu nổi." Vân Hương trúng tim đen Hoắc Tiểu Linh.
"Mạc Nhã thể giống em . Cho dù nhà thích chị thì chị vẫn là con gái Tham mưu trưởng. Mối quan hệ và nguồn lực mà chị thể tiếp cận là thứ mà đứa con gái nhà quê như em dám mơ tưởng. Em... bên cạnh em cũng chỉ chị, nếu ngay cả chị cũng giúp em, hu hu..."
Vân Hương im lặng một lúc, Hoắc Tiểu Linh :
"Em lên . Tuy nam nhi đầu gối vàng, nhưng theo chị thấy, lòng tự trọng thì đầu gối đều vàng cả. Động một chút là quỳ xuống xin sẽ chỉ khiến coi thường em thôi."
Hoắc Tiểu Linh thấy sắc mặt Vân Hương dịu đôi chút, do dự một lát dậy, cúi đầu bên cạnh Vân Hương.
Trong lòng cô bé hiện tại chắc chắn, Vân Hương theo ý mà nhường suất cho . Ngay lúc cô bé đang thấp thỏm bất an thì bỗng giọng lạnh lùng của Vân Hương vang lên:
"Thực suất ban đầu chị cũng định nhường cho em. Không vì chị hào phóng rộng lượng màn kịch vụng về của em cảm động . Thực chỉ là vì lý do cá nhân chị thôi. Chị thể từ bỏ việc học violin bao nhiêu năm nay để chỉ học piano. Chị đăng ký tham gia tuyển chọn ngay từ đầu là nhắm vị trí dự . Cho dù em cầu xin chị nhường suất thì chị cũng sẽ tìm Thanh Nịnh để nhường suất thôi."
Dưới ánh mắt hổ kinh ngạc của Hoắc Tiểu Linh, Vân Hương tiếp tục :
" em chỉ vì cái lợi mắt, mục đích quá thực dụng. Nói thật, hành động hôm nay của em chị phản cảm, cũng thất vọng về em."
Không là do hổ thẹn vì vạch trần nên mất mặt, mặt Hoắc Tiểu Linh đỏ bừng. Chỉ thấy cô bé vân vê ngón tay, khẽ với Vân Hương:
"Em xin chị Vân Hương."
"Em cần xin chị. Mỗi đều những thứ quan tâm, con đường chọn. Chị can thiệp ai, cũng giúp ai. Trước chị nhắc nhở em là xuất phát từ tình cảm, hiện tại tình cảm hết . Sau chuyện của em chị sẽ quản nữa, cũng sẽ hỏi đến nữa." Vân Hương bình tĩnh những lời , mặt biểu lộ quá nhiều cảm xúc.