Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 39: Mấy thứ này đẹp hơn nhiều!
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:05:43
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Thanh Ninh quét mắt cô từ đầu đến chân, nhạt, đưa câu trả lời khẳng định:
"Kiểu trang điểm khó coi như thế đúng là vẽ, còn cái váy xí như , cũng thực sự sẽ bao giờ mua."
" đấy, chúng mua, nhường cả cho cô đấy, quần áo xứng với nhất." Mạch Miêu lập tức phụ họa, bước lên khoác tay Hạ Thanh Ninh:
"Kệ xác nó, Thanh Ninh, chúng thôi."
Nói xong liền kéo Hạ Thanh Ninh sang bên xem các mặt hàng khác.
Lúc Triệu Thúy Lan tới, đưa chiếc váy gói xong cho Hà San San:
"San San, cháu đừng bọn họ bậy, bọn họ chẳng hàng . Chiếc váy là nhất cửa hàng thím đấy, cháu mặc càng hơn."
"Vâng, cháu thèm chấp gì, bọn họ đúng là cáo chê nho xanh thôi." Hà San San sờ sờ chiếc váy, chất vải trơn mát khiến cô vô cùng hài lòng, kìm :
"Thím Triệu, cháu mặc luôn."
"Được chứ, bên phòng thử đồ, cháu ." Triệu Thúy Lan híp mắt :
"Thay xong , đảm bảo thành biển quảng cáo sống luôn."
Hạ Thanh Ninh và Mạch Miêu dạo quanh khu bán quần áo may sẵn. Thấy Hà San San theo, Mạch Miêu hạ giọng, nghi hoặc hỏi:
"Thanh Ninh, cô thấy cái váy đó thật ?"
Ánh mắt Hạ Thanh Ninh dừng những bộ quần áo treo tường. Trên đó treo khá nhiều váy dài vải bông, màu trơn cũng kẻ caro, chiết eo , mặc trông cao gầy. Cô với Mạch Miêu:
" thấy mấy bộ hơn nhiều."
Mạch Miêu theo ánh mắt cô, thấy mấy chiếc váy vải bông đó, gật gù:
"Mấy bộ cũng , nhưng đơn điệu, chẳng gì đặc sắc cả."
Hạ Thanh Ninh nghĩ nghĩ, ánh mắt khóa chặt một chiếc váy màu trắng, nhẹ giọng :
"Cô cái váy trắng kìa, nếu hạ thấp cổ áo xuống một chút, vải cắt may thành diềm lá sen đính cổ tay áo, vải vụn còn thừa mấy bông hoa nhỏ đính eo, trông sẽ hơn nhiều đấy."
Mạch Miêu xong mắt sáng lên, giá tiền, hơn bảy đồng, cô chút động lòng, hỏi:
"Cô sửa ?"
Mấy kiểu sửa đổi nhỏ thế đối với Hạ Thanh Ninh mà thì quá đơn giản. Cô tự tin gật đầu:
"Biết chứ, sửa cũng nhanh lắm, hơn nửa tiếng là xong."
Mạch Miêu do dự một chút bảo Hạ Thanh Ninh:
"Thế mua cô sửa giúp ?"
Cô vẫn tin tưởng tay nghề của Hạ Thanh Ninh, dù năm ngoái Hạ Thanh Ninh còn bình bầu là nữ công nhân ưu tú của xưởng, thưởng cả một chiếc máy may cơ mà.
"Được thôi." Hạ Thanh Ninh sảng khoái nhận lời:
"Mai tan sửa cho cô, sửa xong cô qua lấy."
Mạch Miêu mua váy xong, hai tiếp tục dạo. Rất nhanh ánh mắt Hạ Thanh Ninh một dãy váy voan thu hút, đặc biệt là chiếc váy hoa nhí màu xanh lục nhạt, tay dài, cổ chữ V nhỏ, tùng váy rộng và bay bổng, trông vô cùng tươi mát thanh nhã.
Hạ Thanh Ninh chỉ chiếc váy xanh đó hỏi nhân viên bán hàng:
"Đồng chí, chiếc váy bao nhiêu tiền ?"
"Đồng chí, mắt của cô thật đấy. Chất liệu gọi là voan, nhập khẩu từ nước ngoài, trong nước hiếm lắm, nhưng giá cả đúng là đắt hơn vải thường một chút."
Cô nhân viên tóc ngắn , lấy chiếc váy tường xuống đưa cho Hạ Thanh Ninh, tiếp lời:
"Cái giá 42 đồng."
Mạch Miêu bên cạnh thấy váy đang định đưa tay sờ thử, giá tiền liền rụt tay về ngay lập tức.
Lúc một nhân viên bán hàng khác tới, huých vai cô nhân viên tóc ngắn, nhỏ:
"Cô thấy bọn họ đến cái váy đỏ vải sợi tổng hợp bên chị Triệu còn mua nổi , còn đưa cô xem cái gì."
Giọng cô tuy cố tình hạ thấp nhưng mấy gần thế thể nào thấy. Mạch Miêu định phản bác nhưng thấp cổ bé họng, chỉ đành ngậm miệng đó gì.
Hạ Thanh Ninh thì vẫn bình thản. Cô cầm chiếc váy ngắm nghía trái , sờ sờ chất vải, một lát trả cho nhân viên bán hàng, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-39-may-thu-nay-dep-hon-nhieu.html.]
"Cảm ơn cô nhé, chúng xem thêm cái khác ."
Không Hạ Thanh Ninh mua nổi, chỉ là một chiếc váy hơn bốn mươi đồng, đối với cô hiện tại thì đúng là đắt.
Cô sẽ vì sĩ diện hão mà cố mua bằng , dù tiền đó đều là mồ hôi nước mắt của nguyên chủ, cô giữ còn việc dùng.
Cô nhân viên tóc ngắn nhận váy, mặt vẫn giữ nụ , hề tỏ thái độ coi thường, :
"Vâng, cô cứ xem thêm các mẫu khác ạ."
Cuối cùng Hạ Thanh Ninh chọn một chiếc áo khoác vải bông kẻ caro màu xanh lam, một chiếc sơ mi nam trắng và một bộ đồ thể thao cho thiếu niên, tổng cộng hết hơn hai mươi đồng.
Áo khoác kẻ xanh là mua cho nguyên chủ, sơ mi trắng và đồ thể thao lượt là quà cho trai và em trai.
Dạo xong khu quần áo may sẵn, hai sang quầy bán vải bên cạnh. Đây mới là mục đích chính của Hạ Thanh Ninh khi đến cửa hàng bách hóa hôm nay.
Trên quầy bày la liệt các loại vải vóc, nhiều nhất là vải bông, tiếp đến là vải sợi tổng hợp (Dacron).
Giá cả chênh lệch khá lớn, vải bông 4 hào một thước, vải sợi tổng hợp 1 đồng rưỡi một thước. Hạ Thanh Ninh quyết đoán chọn vải bông.
Thời đại dân hầu như đều chuộng vải sợi tổng hợp, cảm thấy và thời thượng, nhưng chỉ đời mới vải 100% cotton hơn loại vải sợi hóa học bao nhiêu .
Hạ Thanh Ninh nhanh chóng chọn mười mấy thước vải, phần lớn là màu xanh đen, xám đậm, những màu sạch sẽ dễ giặt. Cô vốn mua nhiều hơn nhưng phiếu vải trong tay đủ, đành thôi.
"Cô mua mấy màu ? Nhìn lắm ." Mạch Miêu thấy Hạ Thanh Ninh chọn màu tối, nhịn .
"Ừ, mấy màu sạch." Hạ Thanh Ninh giải thích:
"Mẹ và trai mặc việc sẽ hợp hơn."
"À, mua cho nhà đẻ , thế thì hợp đấy." Mạch Miêu vỡ lẽ.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hai đang chuyện, Hạ Thanh Ninh bỗng liếc thấy trong góc quầy chất một đống vải lớn. Đây đều là vải đầu thừa đuôi thẹo, bán đến cuối cây vải đủ cắt một thước nên còn , vì thế màu sắc, chất liệu, hoa văn gì cũng đủ cả.
Mắt Hạ Thanh Ninh sáng lên, chỉ đống vải đó hỏi nhân viên bán hàng:
"Mấy mảnh vải bán ạ?"
Nhân viên bán hàng theo tay cô chỉ, thấy đống vải vụn liền gật đầu:
"Bán chứ, nhưng mấy mảnh đều đủ khổ, cô mang tiệm may bảo may quần áo chắc thợ nhận ."
"Không ạ, tự may ." Hạ Thanh Ninh . Cô vốn xinh , lên càng thêm dịu dàng khả ái.
Ai cũng yêu cái , thấy cô gái xinh xắn lễ phép, chị nhân viên bán hàng cúi xuống ôm đống vải vui vẻ :
"Cô tự may thì quá. bảo , chỗ vải tuy tạp nham nhưng cũng nhiều loại và đắt tiền lắm đấy, mua về lỗ , còn cần phiếu vải nữa."
Không cần phiếu vải, đúng ý Hạ Thanh Ninh quá . Cô kỹ đống vải, đưa tay sờ thử, quả thực tồi. Ngoài cotton, lanh, len, sợi hóa học, còn cả một ít lụa và vải pha.
"Chỗ bao nhiêu tiền ạ?" Hạ Thanh Ninh hỏi.
"Cô lấy hết ?" Chị bán hàng hỏi.
Lấy hết thì nhiều, Hạ Thanh Ninh nghĩ nghĩ :
"Lấy một nửa ạ."
"Một nửa thì cô đưa ba đồng nhé." Chị bán hàng chân thành:
"Tuy là vải vụn nhưng chất lượng thì như cả, chỉ cần cô tận dụng thì may năm sáu bộ quần áo cũng thành vấn đề."
Nhiều thế mà ba đồng, Hạ Thanh Ninh hài lòng, hỏi :
" thể tự chọn những mảnh thích ?"
"Được, chứ." Chị bán hàng sảng khoái đồng ý.
Hạ Thanh Ninh chọn lựa trong đống vải lớn, màu tối quá lấy, màu chóe quá cũng bỏ qua, chẳng mấy chốc nhặt một đống ưng ý.
"Được , ngần thôi ạ, chị gói giúp với." Hạ Thanh Ninh híp mắt .
Những mảnh vải trong mắt khác lẽ là vải vụn bỏ , nhưng trong mắt sinh viên thiết kế thời trang như cô thì chính là bảo bối. Làm nghề thời trang, thứ chê nhất chính là vải vóc.
Lúc Hà San San xong chiếc váy đỏ tới. Nhìn thấy Hạ Thanh Ninh mua đống vải vụn, cô lập tức che miệng nhạo:
"Ha ha, thảo nào mày chê váy của tao, hóa trong mắt mày đống giẻ rách mới là đồ !"