Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 351: Bất ngờ hay hoảng sợ?

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:28:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Khi xuống lầu, thấy Hoắc Tiểu Linh xoa vai, Vân Hương nhịn hỏi:

 

"Bị cô hích đau ?"

 

"Cũng tàm tạm, đau lắm." Hoắc Tiểu Linh . Thấy Vân Hương định tìm Lê Yến tính sổ, cô bé to chuyện, vội vàng kéo tay cô chạy nhanh về phía , miệng lẩm bẩm:

 

"Nhanh lên, nhanh lên, sắp muộn ."

 

Lê Yến phía , thấy Hạ Thanh Nịnh sắp qua bên cạnh , là cố ý vô tình, bỗng nhiên đưa chân .

 

lúc , Hoắc Tiểu Linh kéo Vân Hương chạy vượt lên một bước. Chân Hoắc Tiểu Linh kịp thu , chân Lê Yến ngáng một cái, cơ thể lập tức mất thăng bằng, ngã mạnh xuống đất.

 

"Ái da!" Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Hoắc Tiểu Linh dậy nổi, đau đến mặt mũi trắng bệch.

 

"Cô gì thế? Tại ngáng chân em !" Vân Hương vẻ mặt phẫn nộ Lê Yến chất vấn.

 

Lê Yến vốn định ngáng chân Hạ Thanh Nịnh cho cô bẽ mặt, ngờ Hoắc Tiểu Linh chạy lên . Giờ cô đương nhiên sẽ thừa nhận:

 

"Ai ngáng chân nó, cô đừng ngậm m.á.u phun , rõ ràng là nó tự cẩn thận!"

 

Lê Yến rõ ràng chút chột , xong liền định chuồn.

 

"Cô ." Vân Hương túm chặt lấy cô , quát lớn.

 

"Buông ." Lê Yến bắt đầu giãy giụa, thoát khỏi tay Vân Hương.

 

Trong lúc hai tranh cãi, Hạ Thanh Nịnh bước lên đỡ Hoắc Tiểu Linh dậy, hỏi:

 

"Sao , còn ?"

 

"Đau... đau quá, hu hu, dậy nổi." Hoắc Tiểu Linh đau đến mức nước mắt rơi lã chã, chỉ thể bằng một chân.

 

Thấy cô bé đau như , Hạ Thanh Nịnh đoán thể bong gân hoặc gãy xương.

 

Lúc Lê Yến hất tay Vân Hương , sải bước nhanh về phía . Hạ Thanh Nịnh do dự một chút, với Vân Hương:

 

"Cậu tập hợp , tớ đưa em đến phòng y tế xem ."

 

"Hôm qua huấn luyện viên , bất kể lý do gì, buổi sáng tập hợp muộn đều trừ điểm." Vân Hương vội vàng nhắc nhở.

 

"Em thế , phòng y tế ở ngay gần đây thôi. Em mà cố tập hợp chỉ càng nghiêm trọng hơn." Hạ Thanh Nịnh bình tĩnh phân tích.

 

Chính vì tập hợp sẽ trừ điểm nên cô mới bảo Vân Hương , còn đưa Hoắc Tiểu Linh . Cô tân binh, trừ chút điểm cũng chẳng , nhưng Vân Hương và những khác thì khác, nếu điểm quá thấp sẽ ảnh hưởng đến việc ở đoàn.

 

"Cậu giải thích tình hình với huấn luyện viên, tớ thể chứng, Lê Yến cố ý ngáng chân khác." Hạ Thanh Nịnh xong liền đỡ Hoắc Tiểu Linh về phía phòng y tế.

 

Vân Hương ngờ Hạ Thanh Nịnh trượng nghĩa như . Cô và Hoắc Tiểu Linh cũng chẳng thiết gì, nên đỡ mới đúng. Cô rõ sẽ trừ điểm nhưng vẫn chút do dự đỡ .

 

Hôm qua Hạ Thanh Nịnh thích thiết với khác, cô còn thấy cô thật cao ngạo, thậm chí chút lạnh lùng, nhưng giờ thấy cô "quên " như , hình tượng của cô trong lòng Vân Hương bỗng chốc cao lớn hẳn lên.

 

Vân Hương hai xa, do dự nữa, nhanh chóng chạy về phía sân thể dục.

 

Đến sân thể dục, tất cả xếp hàng ngay ngắn theo thứ tự hôm qua.

 

Lưu Viễn Chinh phía , tay cầm đồng hồ bấm giờ, cúi đầu . 5 giờ 15 phút điểm, hạ tay xuống, giọng vang dội:

 

"Những đến bây giờ mới tới, sang bên cạnh cho ."

 

Mấy nữ binh đến muộn vài giây vẫn ôm tâm lý may mắn, định lẩn hàng ngũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-351-bat-ngo-hay-hoang-so.html.]

"Cô, cô, cô... Bước khỏi hàng." Lưu Viễn Chinh chỉ mấy đến muộn phía , quát lớn.

 

Mấy nữ binh đến muộn đành ngoan ngoãn bước khỏi hàng, sang một bên. Những đến thấy ai còn dám ôm tâm lý may mắn nữa, đều tự giác đội ngũ đến muộn.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

"Hôm nay đến muộn, tất cả trừ 5 điểm, phạt tập thêm nửa tiếng." Thấy còn ai đến nữa, Lưu Viễn Chinh lạnh giọng , đó những nữ binh đến muộn hô:

 

"Về hàng! Bắt đầu điểm ."

 

Chờ điểm xong, Lưu Viễn Chinh hỏi:

 

"Thiếu hai , là ai vắng mặt?"

 

Lúc Vân Hương bước khỏi hàng, Lưu Viễn Chinh :

 

"Báo cáo, đồng chí Hoắc Tiểu Linh và Hạ Thanh Nịnh đến ạ."

 

Nghe thấy ba chữ "Hạ Thanh Nịnh", mày Lưu Viễn Chinh bất giác nhíu .

 

Hôm qua bên đoàn văn công chào hỏi qua, bảo chiếu cố đặc biệt nữ binh tên Hạ Thanh Nịnh . hôm nay ngày đầu tiên tập hợp cô vắng mặt, thực sự quá coi kỷ luật quân đội và huấn luyện viên là gì.

 

Ngay khi Lưu Viễn Chinh lạnh mặt định hỏi rõ sự tình thì Vân Hương tiếp tục :

 

"Vốn dĩ các cô sẽ đến muộn, nhưng nãy đường đến đây, Lê Yến cố ý ngáng chân ngã Hoắc Tiểu Linh. Chân Hoắc Tiểu Linh thương , đồng chí Hạ Thanh Nịnh cõng em đến phòng y tế ạ."

 

Nghe Vân Hương xong, ánh mắt đều đổ dồn về phía Lê Yến, nghi hoặc, kinh ngạc, cũng khinh thường...

 

"Cô bậy, cố ý ngáng chân nó, là nó cẩn thận vấp chân tự ngã thôi." Lê Yến nào chịu thừa nhận, lập tức chối bay chối biến.

 

"Lê Yến bước khỏi hàng." Lưu Viễn Chinh Lê Yến, nghiêm giọng .

 

Lê Yến dám thở mạnh, lập tức bước , sắc mặt đỏ bừng, run rẩy :

 

"Huấn luyện viên, ..."

 

"Nói chuyện báo cáo !" Lưu Viễn Chinh đến mặt cô , giọng to lạnh.

 

"Báo cáo!" Giọng Lê Yến mang theo tiếng nức nở, biện giải cho :

 

" cố ý, chỉ là cẩn thận..."

 

"Báo cáo huấn luyện viên, cô chính là cố ý, và đồng chí Hạ Thanh Nịnh đều thể chứng." Vân Hương lập tức tố cáo.

 

" , cô oan uổng cho ."

 

"Tất cả im lặng." Lưu Viễn Chinh nhíu mày, hai nghiêm túc :

 

"Hai cô về hàng ngay, đừng chậm trễ thời gian huấn luyện của . Lát nữa huấn luyện xong ở rõ sự việc."

 

Buổi sáng huấn luyện xong, Lê Yến và Vân Hương đều giữ . Một sống c.h.ế.t nhận, một c.ắ.n c.h.ế.t buông. Lưu Viễn Chinh xong lời trần thuật của cả hai cũng vội đưa phán đoán, bởi vì lời khai của " hại" và "nhân chứng" còn trong sự việc đều quan trọng.

 

Lính của thương, Lưu Viễn Chinh đương nhiên đến xem , vì thế đưa Vân Hương và Lê Yến cùng đến trạm xá.

 

Khi mấy đến trạm xá, Hạ Thanh Nịnh lấy t.h.u.ố.c giúp, trong phòng bệnh chỉ một Hoắc Tiểu Linh. Lưu Viễn Chinh bảo Vân Hương và Lê Yến đợi trong phòng bệnh, còn tìm bác sĩ tìm hiểu tình hình chấn thương của Hoắc Tiểu Linh.

 

Vừa từ phòng bệnh , rẽ qua khúc cua thì va một nữ binh mặc quân phục xanh lục. Mũi của nữ binh đập ngay vai Lưu Viễn Chinh.

 

Lưu Viễn Chinh thường xuyên luyện tập, cơ thể rắn chắc. Bị va mạnh như , nữ binh lập tức ôm mũi, đau đến đỏ cả mắt.

 

"Xin ," Lưu Viễn Chinh lập tức xin , đó quan tâm hỏi:

 

"Cô chứ?" Khi ánh mắt rơi mặt nữ binh , sững sờ trong giây lát. Một lúc , cả trở nên kích động, kinh ngạc vui mừng kêu lên:

 

"San San..."

Loading...