Giờ phút mày Mạc Trăn Trăn nhíu chặt , hai tay nắm đấm, mắt trừng to, hiển nhiên tức giận đến cực điểm. Chỉ thấy cô sải bước xông tới, giơ tay đẩy Mạc Nhã một cái, gân cổ lên chất vấn:
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Đại Nha, ba giúp mày rút tên , ai cho mày tìm Trưởng ban Mã?"
Cô bắt nạt Mạc Nhã thành thói quen, những hành động thành phản xạ tự nhiên. Giống như hiện tại, rõ đang ở bên ngoài, rõ ở đây, cô vẫn ngang ngược giơ tay đẩy Mạc Nhã.
"Tại thể tìm Trưởng ban Mã? Chính cô tuyển, còn định chiếm đoạt suất của , tìm Trưởng ban Mã lấy suất của thì gì sai?"
Bị đẩy, Mạc Nhã đ.á.n.h trả, bình tĩnh Mạc Trăn Trăn trả lời.
"Mày..." Mạc Trăn Trăn nhất thời tìm lời phản bác. Trong lòng cô vốn đang nén lửa giận, giờ thấy Mạc Nhã ngày thường nhu nhược hèn nhát dám bật , tức khắc càng thêm điên tiết, dùng ánh mắt hung ác Mạc Nhã lệnh:
"Tao cần , bây giờ mày tìm Trưởng ban Mã ngay, với bà là mày đoàn văn công nữa!"
"Dựa cái gì?" Mạc Nhã liếc mắt cô , ánh mắt cường thế từng , khác hẳn Đại Nha .
Mạc Trăn Trăn ngờ Mạc Nhã dám chất vấn như , lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, gào lên:
"Dựa cái gì ? Dựa việc mày đang ở nhà tao, ăn cơm nhà tao!"
Theo Mạc Trăn Trăn thấy, nhà cô thu nhận đứa con gái nhà quê như Đại Nha, cho cô ở trong nhà là ban ơn lớn lắm .
Cô nên trâu ngựa trong nhà, mang ơn đội nghĩa với cô . Đừng bảo nhường một cái suất, cho dù bảo cô c.h.ế.t, cô cũng nên ngoan ngoãn theo.
" cũng họ Mạc, nhà họ Mạc dựa cái gì thể ở?" Mạc Nhã lạnh giọng hỏi, xong hỏi ngược :
"Cô bảo ăn cơm nhà cô, câu cô ngược đấy. Từ khi đến giờ, cô từng đưa cho một xu, gạo trong nhà đều là mua, rốt cuộc là ai ăn cơm của ai? Trong lòng cô rõ ?"
Mạc Trăn Trăn thể ngờ nổi Đại Nha ngày hai ngày ba câu giờ mồm mép lanh lợi như , cãi cô câu nào câu đấy. Lửa giận trong lòng kìm nữa, cô c.h.ử.i ầm lên:
"Trước khi mày thì ăn cơm nhà tao chắc? Nhà tao nuôi mày bao nhiêu năm nay, mày báo đáp còn hùa với ngoài tính kế tao. Hừ, đúng là đồ bạch nhãn lang vô lương tâm! Đồ ch.ó nuôi !"
Lúc xung quanh lác đác vây . Mọi đều Mạc Trăn Trăn và Mạc Nhã, dỏng tai lên tò mò xem họ cãi chuyện gì.
Hạ Cốc Vũ bên cạnh những lời đổi trắng đen của Mạc Trăn Trăn, tay bất giác nắm chặt thành quyền. Nếu Thanh Nịnh dặn kế hoạch, giờ cô chắc chắn nhảy mắng Mạc Trăn Trăn xối xả .
Hạ Thanh Nịnh thấy thời cơ chín muồi liền bước , Mạc Trăn Trăn nhanh chậm hỏi ngược :
"Cô tính kế cô thế nào? Rõ ràng là bản cô bản lĩnh, đoàn văn công nên liên kết với bố cô định cướp suất của Mạc Nhã. Sao nào? Cô như ý cô, chủ động nhường suất cho cô liền thành đồ bạch nhãn lang trong miệng cô ?"
Mạc Trăn Trăn thấy Hạ Thanh Nịnh mặt đỡ cho Mạc Nhã thì tức điên lên. Người phụ nữ những cướp trong lòng của Hiểu Hiểu mà giờ còn xen chuyện của cô . Mạc Trăn Trăn lập tức chĩa mũi dùi Hạ Thanh Nịnh, chất vấn:
"Giỏi cho con Hạ Thanh Nịnh nhà mày, mày xem mày rốt cuộc dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì giúp con nha đầu thối Đại Nha cướp suất của tao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-337-co-keo-dan-nhu-cua-go.html.]
"Suất của cô?" Hạ Thanh Nịnh như chuyện nực nhất trần đời, mặt liền hiện lên nụ , hỏi :
"Đoàn văn công từ đầu đến cuối từng tuyển cô, ha ha, cô lấy suất? Cô mà chút tự trọng thì nên dựa bản lĩnh của mà đoàn văn công, chứ giống như kẻ trộm, mưu toan ăn trộm suất của khác. Trộm thành thẹn quá hóa giận c.ắ.n ! Ai cho cô cái mặt mũi đấy hả?"
"Mày, mày..." Nghe Hạ Thanh Nịnh , cảm nhận ánh mắt kỳ lạ của xung quanh, Mạc Trăn Trăn chỉ cảm thấy sỉ nhục ghê gớm. Muốn phản bác nhưng ngoài một chữ "mày" thốt nên lời.
Bị vây quanh, cãi Hạ Thanh Nịnh, Mạc Trăn Trăn nhiều nữa, nữa về phía Mạc Nhã, dùng giọng điệu lệnh:
"Đại Nha, tao hỏi mày, hôm nay mày rốt cuộc đoàn văn công rút tên ?"
"Không ." Mạc Nhã lạnh mặt, vô cùng cứng rắn thốt hai chữ.
"Kệ cô , Mạc Nhã chúng ." Hạ Thanh Nịnh kéo Mạc Nhã bộ định về phía .
Mạc Trăn Trăn tức vội, lập tức đuổi theo, chặn mặt Mạc Nhã quát:
"Hôm nay mày bắt buộc đoàn văn công rút tên, nếu thì cút khỏi nhà họ Mạc chúng tao!" Nói đến đây, Mạc Trăn Trăn bỗng nhiên đắc ý tiếp:
"Ha hả, đến lúc đó tao xem mày còn ở nữa?"
Mạc Trăn Trăn tưởng rằng nắm thóp Mạc Nhã, nhưng giây tiếp theo Mạc Nhã bình tĩnh :
"Cô yên tâm , chờ đoàn văn công, trong đoàn sẽ phân ký túc xá cho . Đến lúc đó cho dù các cầu xin, cũng sẽ ở nhà họ Mạc nữa."
Nghe Mạc Nhã xong, sắc mặt Mạc Trăn Trăn biến đổi trong nháy mắt, trong mắt tràn đầy sự oán độc và cam lòng.
lúc , Hạ Thanh Nịnh thấy từ xa Lục Kinh Chập và Tô Hướng Nam đang về phía . Sợ họ sẽ can thiệp phá hỏng kế hoạch ban đầu, cô kín đáo dùng vai huých nhẹ Mạc Nhã.
Mạc Nhã nhận ám hiệu, Mạc Trăn Trăn mở miệng :
"Mạc Trăn Trăn, cô luôn cảm thấy chỗ nào cũng hơn , tự cho là cao quý coi thường đứa nhà quê như , hừ..." Nói cô hừ lạnh một tiếng khinh miệt:
"Bây giờ thể đoàn văn công là , cô!"
Nhìn Mạc Nhã "ngạo mạn", Mạc Trăn Trăn chỉ còn sự phẫn nộ vô tận. Chỉ thấy cô nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, móng tay như găm thịt, lạnh giọng chất vấn:
"Đại Nha, mày dám nhạo tao? Mày là cái thá gì! Cũng dám nhạo tao?"
"Sao thể nhạo cô chứ?" Nụ mặt Mạc Nhã càng sâu, bỗng nhiên ghé sát tai Mạc Trăn Trăn, giọng lớn nhỏ, đủ để Mạc Trăn Trăn rõ mồn một:
"Cô trình độ thế nào tự cô ? Học đàn violin mười mấy năm mà kéo như cưa gỗ, đoàn văn công đương nhiên thể nhận cô !"
"Đại Nha mày cái gì? Mày giỏi thì nhắc nữa xem!" Mạc Trăn Trăn chịu nổi sự khinh mạn và sỉ nhục như , chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung.