Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 32: Trộm đi xe đạp bị bắt quả tang
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:05:36
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Triệu Thúy Lan cố ý kéo dài âm cuối chữ "", giọng điệu âm dương quái khí tràn đầy sự coi thường đối với nhà quê.
Nói xong bà tiếp tục:
"Tên nhà quê què chân cũng điều phết nhỉ, nào đến để đồ xong là ngay, chẳng giống mấy đứa họ hàng ở quê nhà , xách tí dưa muối lên là đòi ăn chực bữa cơm. Ôi dào, cái kiểu ăn chực á, cứ như rắm thành phố cũng thơm ."
Lời thật sự quá khó , trong tối ngoài sáng đều mang ý châm chọc. Hạ Thanh Ninh nhíu mày lạnh lùng bà , bỗng nhiên bước nhanh tới, vài bước ngay mặt Triệu Thúy Lan, bình tĩnh bà .
"Mày, mày gì?" Hành động đột ngột của Hạ Thanh Ninh Triệu Thúy Lan sợ hãi lùi liên tục. Mấy ngày nay bà cũng thấy sự lợi hại của Hạ Thanh Ninh, sợ cô chuyện gì khiến mất mặt.
Hạ Thanh Ninh thấy dáng vẻ sợ hãi của bà , khóe môi khẽ nhếch lên, giả vờ thắc mắc hỏi:
"Thím Triệu sợ cái gì?" Sau đó dửng dưng tiếp:
"Cháu chỉ xem thử thành phố như thím mọc thêm con mắt cái miệng nào so với đám nhà quê chúng cháu thôi."
Ngô Tiểu Đông bên cạnh lập tức hiểu ý, cũng ghé sát Triệu Thúy Lan giả vờ kỹ :
"Cháu cũng xem thử." Xem một lúc bé bộ thắc mắc:
"Hình như cũng chẳng mọc thêm cái gì." Nói xong bỗng đổi giọng:
"Thế mắt thím Triệu cao thế, mồm thối thế nhỉ."
Ông bác bên cạnh cũng nổi nữa, lên tiếng :
"Thím Triệu , thím thế. Tính ngược lên hai đời, ai mà chẳng từ nông thôn ? Thím chẳng cũng thế ? Nếu thím họ hàng ở quê."
"..." Triệu Thúy Lan nhất thời cứng họng, thế mà tìm lời nào để cãi , một lúc lâu mới yếu ớt một câu:
"Ai mắt cao, ai mồm thối chứ."
Hạ Thanh Ninh thèm để ý đến bà nữa, cúi xuống bốc mấy nắm sơn tra đưa cho ông bác:
"Bác ơi, cảm ơn bác giúp cháu trông sơn tra nhé, chỗ mời bác ăn ạ."
Nói xong bốc mấy nắm bỏ túi Ngô Tiểu Đông:
"Tiểu Đông, em cũng ăn ."
Triệu Thúy Lan bên cạnh Hạ Thanh Ninh chia sơn tra cho hai , lúc cũng chẳng chê đồ nhà quê nữa, cổ vươn dài , giỏ sơn tra đầy ẩn ý :
"Sơn tra màu sắc trông cũng đấy, ngon ."
Hạ Thanh Ninh hiểu ám chỉ trong lời bà nhưng vẫn dửng dưng đó, một quả cũng định cho.
Lúc Ngô Tiểu Đông bóc một quả sơn tra, lột lớp vỏ ngoài, lộ phần thịt quả vàng óng, dày cùi nhiều nước, còn ngửi thấy mùi thơm thanh mát vô cùng hấp dẫn.
Thiếu niên mười lăm tuổi vẫn còn tính trẻ con, bé cố ý ăn ngon lành ngay mặt Triệu Thúy Lan, đó :
"Thím Triệu, cháu nếm thử giúp thím , ngon lắm, nhiều nước, còn ngọt lịm."
"Thế ." Triệu Thúy Lan nuốt nước miếng ừng ực, Hạ Thanh Ninh với ánh mắt đầy mong chờ.
Hạ Thanh Ninh như hiểu ý bà , với bà một cái, đó bốc lên một nắm sơn tra.
Triệu Thúy Lan hí hửng giơ tay định đón lấy, nào ngờ Hạ Thanh Ninh bà một cái, thả sơn tra xuống, đó xách giỏ lên với Triệu Thúy Lan:
"À, cháu quên mất, thím Triệu là thành phố, chắc ăn quen đồ nhà quê , cháu mời thím nữa nhé."
Nói xong thèm bà nữa, xách giỏ lên xe đạp của Ngô Tiểu Đông. Rất nhanh Ngô Tiểu Đông đạp xe mất.
Triệu Thúy Lan trêu chọc tức tối trừng mắt hai rời , trong lòng sôi m.á.u mà tìm lời nào phản bác. Đang ôm cục tức thì ông bác bên cạnh đang ăn sơn tra " sắc mặt" mà bồi thêm một câu:
"Ừm, thím đừng , sơn tra nhà quê ngọt thật đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-32-trom-di-xe-dap-bi-bat-qua-tang.html.]
Khoảnh khắc mặt Triệu Thúy Lan tức đến xanh mét.
Hạ Thanh Ninh dạy dỗ Triệu Thúy Lan xong, trong lòng vô cùng sảng khoái. Khi hai sắp về đến sân khu tập thể, cô nghĩ nghĩ với Ngô Tiểu Đông:
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Tiểu Đông, em rảnh ? Có thể dạy chị xe đạp ?"
Những lời của Hà San San quả thực khiến tức giận, chẳng cô chỉ ỷ việc cô xe đạp ? Lúc cô thi bằng lái xe, từ lý thuyết đến thực hành đều đỗ ngay đầu, chẳng lẽ cái xe đạp còn khó hơn lái ô tô ?
Tuy nhiên xe đạp thời cao hơn và nặng hơn xe đạp thời hiện đại nhiều, ở giữa còn thanh ngang, lên xuống xe đều bất tiện, càng tăng độ khó khi học.
Nếu dạy, cô tự học chỉ chậm mà còn nguy hiểm, cho nên mới hỏi Ngô Tiểu Đông dạy cô .
Để Ngô Tiểu Đông dạy cô cũng sẽ ai dị nghị, dù bé cũng chỉ là một đứa trẻ con choai choai, hơn nữa họ tập trong sân, ngoài cũng thấy.
"Được ạ, em nhất định sẽ dạy chị ." Ngô Tiểu Đông tự tin trả lời.
Nghe bé , Hạ Thanh Ninh cũng thêm phần tin tưởng, đáp:
"Vậy phiền em nhé, chị sẽ trả học phí cho em."
Nhờ tốn thời gian công sức dạy xe, đương nhiên chút thù lao.
"Chị Thanh Ninh chị nhắc chuyện , chị nghĩ em thể lấy tiền của chị ?" Ngô Tiểu Đông hỏi.
"Không , giờ chị tiền ." Hạ Thanh Ninh tự hào , vẻ đại gia.
Ngô Tiểu Đông nghĩ nghĩ, ha hả :
"Vậy đổi thành một tuần hai cây kem , vẫn đến Hợp tác xã Tiêu thụ mua nhé."
Hạ Thanh Ninh bé đùa, càng ngày càng thích em trai tính tình cởi mở .
Hà San San vì chuyện nên trong lòng buồn bực, sợ phát hiện trộm xe , qua khỏi con hẻm là cô dừng , rón rén dắt xe về nhà.
Về đến sân nhà , thấy ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cẩn thận dựng xe chỗ cũ, đang định thì phía vang lên giọng lạnh băng:
"Cô đang cái gì thế?"
Hà San San vốn tật giật , tiếng bất ngờ dọa cho suýt hét lên.
Quay đầu thì thấy Lục Kinh Chập mặt lạnh tanh đó , đôi mắt màu hổ phách chút ấm.
"Em..." Lại bắt quả tang, Hà San San nhất thời nghẹn họng, trả lời .
Vừa nãy đối mặt với Hạ Thanh Ninh cô còn sợ, nhưng giờ là Lục Kinh Chập. Anh đến cô là Vương Minh Phương còn chẳng coi gì, dám dạy dỗ thẳng mặt, cô sợ cho .
Hà San San do dự mãi mới lí nhí :
"Sáng nay lúc em thấy xe để đó ai , nên em..."
"Không ai ?" Lục Kinh Chập nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Hà San San thấy dường như quan tâm vấn đề hơn, vội vàng :
" , ai cả, em thấy để cũng phí..."
Lục Kinh Chập đến đây, ánh mắt bỗng lướt qua Hà San San, cổng viện.
Chỉ thấy Hạ Thanh Ninh xe Ngô Tiểu Đông, trong lòng ôm một giỏ sơn tra, hai đang gì đó, mặt đều rạng rỡ nụ .
Mặt Lục Kinh Chập lạnh trông thấy.