Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 314: Cơ hội
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:25:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những gọi tên lục tục qua. Nhìn Mạc Nhã yên một bên nhúc nhích, Hạ Thanh Nịnh cô vẫn quen với tên mới của , bèn giơ tay kéo cô :
"Mạc Nhã, gọi cô kìa."
Mạc Nhã lúc mới phản ứng , chút căng thẳng định sang bên . Hạ Thanh Nịnh giơ tay lên, động tác cố lên với cô , :
"Đừng lo lắng, cô nhất định !"
Mạc Nhã Hạ Thanh Nịnh, hít sâu một , cố gắng duy trì nụ , khu vực chuẩn .
Không lâu , mấy gọi tên dẫn trong. Theo thứ tự, họ tự giới thiệu , đó lượt thể hiện tài năng.
Cô gái tên Liễu Chi Nhi là đầu tiên tự giới thiệu, đó biểu diễn một điệu múa. Cô dáng uyển chuyển, kiến thức cơ bản vững chắc, điệu múa kết thúc, các lãnh đạo bên cạnh gật đầu với , tỏ ý .
Người thứ hai biểu diễn là Đồng Tương, cô biểu diễn đàn violin. Một khúc nhạc kết thúc, các lãnh đạo bên cạnh cũng gì, về phía dẫn , hất cằm một cái, đó liền :
"Vị tiếp theo, mời đồng chí Lê Yến thể hiện tài năng."
Cô xong nhưng ai đáp . Vì thế cô cao giọng:
"Lê Yến, Lê Yến, đến ?"
"Đến, đến đây..." Lúc ngoài cửa vang lên một giọng dồn dập, lâu một phụ nữ cao ráo vội vã chạy .
Nhìn phụ nữ đến muộn, sắc mặt các vị lãnh đạo đều lắm. Vị giáo viên đầu tiên đến mời Hạ Thanh Nịnh lúc nãy cúi đầu hồ sơ, đó chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
"Cô chơi piano?"
"Biết ạ, chơi cũng tàm tạm." Người phụ nữ tên Lê Yến hất đầu tự hào .
Các lãnh đạo khác bên cạnh hai chuyện cũng bất giác thu hồi vẻ mặt bất mãn, dần chuyển sang chờ mong, bắt đầu thì thầm bàn tán:
"Từ khi Hiểu Hiểu rời , trong đoàn chúng cơ bản ai chơi piano hồn. Nếu đồng chí chơi khá thì tổ thanh nhạc năm nay coi như nhặt bảo bối ."
" , chúng cũng hy vọng xa vời cô trình độ như Hiểu Hiểu, chỉ cần bằng một phần ba cô là cũng thể lên sân khấu biểu diễn ."
"Hy vọng đừng chúng mừng hụt, tổ thanh nhạc quá cần một thể giữ vững sân khấu."
Mọi bàn tán xong, nữ giáo viên mặc áo trắng Lê Yến đang tràn đầy tự tin bên cạnh :
"Cô theo một chút, bây giờ đưa cô đến phòng đàn."
Piano thuộc loại nhạc cụ quý giá, còn nặng, đương nhiên để ở bên .
Nữ lãnh đạo , đến lượt Mạc Nhã thể hiện tài năng. Cô chút căng thẳng, thậm chí khi tự giới thiệu giọng cũng run. Làm xong phần giới thiệu, cô bắt đầu hát.
Mới đầu còn chút lạ lẫm, cô cảm nhận rõ các lãnh đạo bên cạnh hài lòng lắm. Ngay khi cô cảm thấy lực bất tòng tâm thì bỗng nhớ đến lời khuyên của Hạ Thanh Nịnh, vì thế nhẹ nhàng nhắm mắt , gì cả, tưởng tượng đang ở trong thung lũng, ở ruộng lúa mạch quê nhà, chuyên chú hát.
Hát xong một khúc, cô mới từ từ mở mắt, thấy các lãnh đạo bên cạnh đều mỉm , bỗng nhiên chút ngượng ngùng. cô cúi đầu e lệ như mà cố gắng thẳng lưng, mỉm .
"Giọng hát quả thực tồi." Một vị giáo viên bên cạnh , do dự một lát hỏi:
"Ca múa và kịch sân khấu của chúng đều cần chút khả năng vũ đạo, cô ?"
"Tạm thời , nhưng sức khỏe , thể học."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-314-co-hoi.html.]
"Múa cứ sức khỏe là , cần sự mềm dẻo, giãn cơ, động tác còn mắt, kiến thức cơ bản một hai ngày là luyện thành." Giáo viên thành thật .
Mạc Nhã đây quả thực là điểm yếu của , nhưng cô bỏ lỡ cơ hội , vì thế lấy hết can đảm :
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Thưa cô giáo, vũ đạo là điểm yếu của , nhưng thể chịu khổ. Chỉ cần các ngài cho một cơ hội, đảm bảo thể đuổi kịp trong vòng nửa năm."
Giáo viên gật đầu :
"Ừ, chúng sẽ suy nghĩ kỹ." Nói xong về phía nữ đồng chí cuối cùng bên cạnh bảo:
"Cô lên biểu diễn ."
Hạ Thanh Nịnh Mạc Nhã từ bên trong . Trước đó cô từng đoán Mạc Nhã hoặc sẽ vui vẻ, hoặc sẽ ủ rũ, nhưng khi Mạc Nhã bình tĩnh, dường như quá nhiều cảm xúc.
Biểu cảm như khiến Hạ Thanh Nịnh chút đoán , nhịn hỏi:
"Thể hiện thế nào?"
" , phần hát thì thể hiện cũng tạm, chỉ là họ hỏi múa ." Mạc Nhã thành thật , đó hậu tri hậu giác bảo:
"Thanh Nịnh, hóa đoàn văn công khả năng vũ đạo quan trọng như , cũng ."
"Không , chỉ cần cô cố gắng hết sức là ." Hạ Thanh Nịnh vỗ vỗ cánh tay cô an ủi.
Hiện tại phỏng vấn xong , chỉ thể chờ kết quả. Sở dĩ Mạc Nhã tỏ thản nhiên như là vì cô cũng cảm thấy bước bước là sự tiến bộ lớn nhất của bản , hóa phỏng vấn cũng đáng sợ như trong tưởng tượng.
"Thanh Nịnh, cảm ơn cô!" Mạc Nhã nắm tay Hạ Thanh Nịnh, vô cùng chân thành .
"Sao bỗng nhiên cảm ơn." Hạ Thanh Nịnh khó hiểu Mạc Nhã hỏi.
"Nếu cô cổ vũ, cũng dám đến tham gia tuyển chọn. Cô yên tâm, cho dù chọn, cũng sẽ buồn." Mạc Nhã vô cùng thản nhiên :
"Ha ha, như quen chính , hóa cảm giác ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c như thế."
Nghe Mạc Nhã , thấy sự đổi của cô , trong lòng Hạ Thanh Nịnh vô cùng vui mừng, dừng một lát hỏi:
"Mạc Nhã, cô học hết cấp hai ?"
"Học ." Mạc Nhã chút nghi hoặc tại Thanh Nịnh hỏi cái , bèn hỏi:
"Sao ?"
"Không gì, chỉ hỏi chút thôi." Hạ Thanh Nịnh . Thực cô bắt đầu tính toán, nếu Mạc Nhã thể đoàn văn công thì đến trường tiểu học cơ quan giáo viên cũng là thể.
Cô bằng cấp hai, hơn nữa hiện tại cũng còn rụt rè như , chỉ cần khắc phục chướng ngại tâm lý, dám bục giảng thì giáo viên cũng là một lối thoát tồi.
Hạ Thanh Nịnh Chu Uyển Như vẫn luôn thích Mạc Nhã, càng cô tiền đồ, vượt qua hai đứa con gái sinh , cho nên trong sách mới tìm cách đưa Mạc Nhã về nông thôn.
Nếu Mạc Nhã một công việc chính thức trong quân đội, Chu Uyển Như sẽ dễ dàng tống cổ cô như . Cho nên Hạ Thanh Nịnh quyết định nhất định giúp Mạc Nhã ở , chỉ cần cô đưa , vận mệnh của cô thể đổi.
"Đi thôi Thanh Nịnh, chúng đến nhà ăn ăn cơm." Mạc Nhã kéo tay Hạ Thanh Nịnh, mặt nở nụ .
"Được, buổi sáng mới ăn một cái bánh bao, đúng là đói thật ." Hạ Thanh Nịnh gật đầu.
"Hả, sáng cô mới ăn một cái bánh bao thôi á? Vậy nhanh lên, chúng ăn ngay bây giờ." Mạc Nhã rảo bước nhanh hơn, đó tiếp tục:
"Trưa nay mời cô ăn cơm, cô ăn gì cũng ."