Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 307: Anh có mắt nhìn xuyên thấu

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:25:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Người chuyện chính là Bộ trưởng Bộ Tuyên truyền Hoàng Đức. Thấy sắc mặt Bộ trưởng , Trưởng ban Trương vội vàng dậy nhận :

 

"Bộ trưởng xin bớt giận, can sự vẽ tranh chúng đang cố gắng tìm."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

" , trưởng ban kiểu gì thế? Ban Tuyên truyền lớn như mà ngay cả một dự cũng ?" Bộ trưởng Hoàng là việc quyết đoán, hiển nhiên vô cùng bất mãn với hiệu suất việc của Trưởng ban Trương, ông tiếp:

 

"Bảng tin tuyên truyền chính là bộ mặt của ban chúng , hiện tại để trống chính là mất mặt cả ban!"

 

Bị chất vấn, Trưởng ban Trương vẻ mặt bất đắc dĩ giải thích với Bộ trưởng Hoàng:

 

"Trước can sự Ngô phụ trách bảng tin điều chuyển quá đột ngột, can sự hội họa thật sự dễ tìm. cũng bảng tin vô cùng quan trọng cho nên cũng dám để chuyên vẽ..."

 

Nghe Trưởng ban Trương giải thích, Bộ trưởng Hoàng càng nhíu mày sâu hơn, :

 

"Không tìm thấy thì nghĩ cách khác ? Thật sự thì sang trường trung học cơ quan bên cạnh, mời một giáo viên mỹ thuật tới vẽ hộ ? Để trống cả tuần trời, chê mất mặt chứ thấy mất mặt lắm ."

 

Trưởng ban Trương lập tức thông suốt, mắt sáng lên:

 

"Ơ, nghĩ nhỉ. Được, , cho mời ngay đây."

 

"Cái đầu óc của thật là máy móc, nhanh lên, đừng kéo dài nữa." Bộ trưởng Hoàng xong xoay ngoài.

 

Hạ Thanh Nịnh một bên, hết cuộc đối thoại của hai . Khi họ chuyện cô cũng vô lễ cắt ngang. Chờ hai xong, cô do dự mở miệng với Trưởng ban Trương:

 

"Trưởng ban, bảng tin thể để vẽ thử xem ?"

 

"Cô vẽ tranh?" Trưởng ban Trương chút ngạc nhiên Hạ Thanh Nịnh. Theo ông , Hạ Thanh Nịnh sống ở nông thôn, hẳn là tiếp xúc với hội họa chính quy, vì thế uyển chuyển từ chối:

 

"Đồng chí Hạ, bảng tin của chúng là để cho quân khu xem, cũng chuyện đùa. Nếu cô nắm chắc..."

 

"Trưởng ban yên tâm, nắm chắc." Hạ Thanh Nịnh nghiêm túc .

 

Cơ hội công việc bày mắt, cô lý do nắm lấy.

 

"Ồ." Trưởng ban Trương cô cam đoan chắc nịch như thì gật đầu, cảm thấy để cô thử cũng , vẽ qua là ngay:

 

"Vậy , sẽ bảo đồng chí chữ trong ban hỗ trợ cô."

 

Không lâu , Trưởng ban Trương gọi một đàn ông 30 tuổi, bảo đưa Hạ Thanh Nịnh đến chỗ bảng tin tuyên truyền.

 

Đợi họ , ông vẫn phái một can sự sang trường học bên cạnh mời giáo viên mỹ thuật. Tuy đồng chí Hạ nhưng rốt cuộc ông thấy cô vẽ bao giờ, thực lực .

 

Nếu cô chỉ vẽ mấy bức tranh đơn giản ngây ngô như trẻ con mẫu giáo, đến lúc đó Bộ trưởng còn mắng ông c.h.ế.t.

 

Cho nên ông chuẩn hai phương án. Nếu Hạ Thanh Nịnh thì để giáo viên mỹ thuật thế chỗ.

 

Bảng tin tuyên truyền ngay cạnh cổng lớn quân khu. Khi Hạ Thanh Nịnh đến nơi mới phát hiện cái bảng đen đó lớn hơn tưởng tượng của cô nhiều. Cô còn tưởng nhiều nhất chỉ hai ba mét, tới nơi mới thấy nó dài chừng 5 mét. Lúc đầu cô nghĩ chỉ cần một hai tiếng là xong, xem mất sáu bảy tiếng thì xong nổi.

 

Chả trách Bộ trưởng coi trọng bảng tin như , nó là "bộ mặt" của Ban Tuyên truyền. Vị trí quả thực bắt mắt, binh lính đều thể thấy. Cô cũng hiểu tại Trưởng ban Trương thà để trống cũng cho vẽ bừa, cái chút bản lĩnh thật sự thì đúng là mất mặt cả Ban Tuyên truyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-307-anh-co-mat-nhin-xuyen-thau.html.]

 

Nghĩ đến việc đây là bước đầu để Ban Tuyên truyền, Hạ Thanh Nịnh thể hiện thật . Suy nghĩ một lát, cô can sự họ Lâm cùng , khiêm tốn hỏi:

 

"Thầy Lâm, chủ đề bảng tin đây thường là gì ạ?"

 

Thấy cô xinh vô cùng khiêm tốn, can sự Lâm bên cạnh nhiệt tình kể chi tiết cho cô nội dung các , đại để bao gồm ba phương diện: Tuyên truyền chính trị, giáo d.ụ.c tư tưởng và đưa tin tức.

 

" chọn lọc một tin tức thời sự báo mới nhất, phần bài cứ để lo, cô cứ chuyên tâm vẽ tranh là ." Can sự Lâm nhắc nhở.

 

"Vậy phiền thầy ạ." Hạ Thanh Nịnh vô cùng cảm kích trả lời.

 

Hai việc đương nhiên hiệu suất cao hơn nhiều so với một , hơn nữa Trưởng ban Trương vị can sự chữ , mảng bài giao cho .

 

Hạ Thanh Nịnh chừa những trống cần chữ, đó chuyên tâm bắt đầu vẽ.

 

Vì chiều cao đủ, hai tìm một cái giá thường dùng để vẽ tranh dẫm lên. Cả buổi sáng Hạ Thanh Nịnh phác thảo xong hình dáng đại khái.

 

Buổi trưa, binh lính huấn luyện xong bắt đầu ăn cơm. Mọi chú ý lắm đến bức tranh tường, chỉ cảm thấy cô gái vẽ tranh thật xinh .

 

Lục Kinh Chập và Tô Hướng Nam về khá muộn, hai sóng vai về phía nhà ăn.

 

"Ơ, vẽ bảng tin tuyên truyền chẳng là nam ? Hôm nay đổi thành cô gái xinh thế ." Tô Hướng Nam lơ đãng sang bên cạnh, thấy một bóng dáng đang bận rộn cái giá cao cao, mở miệng với Lục Kinh Chập.

 

cách khá xa, chỉ thể thấy một bóng lưng mờ ảo. Lục Kinh Chập liếc xéo Tô Hướng Nam một cái, trầm giọng :

 

"Nhìn cái bóng lưng mà cũng là xinh ?"

 

"Ha ha, chú tư , vẫn với chú..." Tô Hướng Nam ghé sát , thì thầm bí mật tai Lục Kinh Chập:

 

"Anh luyện thành mắt xuyên thấu ! Sau đừng thi gỡ mìn với nữa, nếu chú sẽ thua đến mức hoài nghi nhân sinh đấy."

 

"Cút!" Lục Kinh Chập trêu , trực tiếp ném một từ.

 

"Chú đừng tin, nếu thì cá , cá cô gái tuyệt đối là một mỹ nhân." Tô Hướng Nam nháy mắt với Lục Kinh Chập, mang theo ý cam đoan chắc nịch.

 

"Nhàm chán." Lục Kinh Chập ném cho hai chữ, thu hồi ánh mắt, nhấc chân về phía .

 

Anh mới tâm trí mà quan tâm cô gái .

 

Tô Hướng Nam rảo bước đuổi theo, khoác tay lên vai , dùng phép khích tướng:

 

"Chú tư, chú cứ dám cá ? Chúng qua đó xem thử, nếu thắng, trưa nay chú mời cơm."

 

Lục Kinh Chập gạt tay khỏi cổ , để ý tới , tiếp tục sải bước thẳng.

 

"Này, Lục Kinh Chập, chú dám cá tức là nhận thua nhé, trưa nay mời cơm đấy." Tô Hướng Nam đuổi theo lớn tiếng .

 

Tiếng hai truyền tới, Hạ Thanh Nịnh thấy tên Lục Kinh Chập, theo bản năng về phía đó. Thấy quả nhiên là Lục Kinh Chập và ba, do dự một chút, cô mở miệng gọi:

 

"Anh ba..."

 

 

Loading...