Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 292: Ai cũng bắt nạt Đại Nha
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:24:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng hôm khi Hạ Thanh Nịnh thức dậy, cả cô đau nhức rã rời. Đêm qua, tinh thần hiếu học mạnh mẽ của Lục Kinh Chập, hai "thực hành" nhiều . Hạ Thanh Nịnh tin chắc rằng nếu Lục Kinh Chập thực sự cứu , tuyệt đối sẽ tìm sai vị trí.
Hai dậy muộn, bắt chuyến xe khách thứ hai lên thành phố. Sau khi đưa cuộn phim cho ông chủ tiệm ảnh, cũng đến giờ cơm trưa nên hai ăn tiệm. Ảnh mất vài ngày mới rửa xong, họ quyết định cuối tuần sẽ lấy.
Dạo quanh thành phố, Hạ Thanh Nịnh mua hai bộ bát đĩa , bảo với Lục Kinh Chập rằng đợi khi sân nhỏ sửa xong sẽ mời đến nhà khách. Dù bác Cả cũng mời ăn cơm vài , nhà họ một cũng mời thì thật phép. Hơn nữa hai chuyển về nhà mới cũng nên cái tiệc tân gia.
Họ cửa hàng bách hóa mua ít đồ ăn, vật dụng hàng ngày, thêm vài cái bình hoa, đồ trang trí, một bộ ấm chén và ít , đó mới bắt xe về khu gia binh.
Mang đồ về nhà xong, Lục Kinh Chập bưu điện quân khu lấy tất cả các bưu kiện gửi từ .
Hạ Thanh Nịnh rèm cửa, trải khăn bàn mới, bày bình hoa, đèn bàn... Chẳng mấy chốc căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Vì đêm qua thức khuya, sáng thành phố nên buổi chiều hai nghỉ trưa ở nhà.
Ngủ hai tiếng, Hạ Thanh Nịnh tỉnh dậy. Thấy Lục Kinh Chập vẫn đang ngủ, cô đ.á.n.h thức mà một đến trạm xá quân y.
Mấy hôm nay Hạ Thanh Nịnh cứ thấy cổ ngứa, đoán là dị ứng, vì nghiêm trọng lắm nên cô cũng mặc kệ. Lúc nãy ngủ dậy thấy ngứa nhiều hơn nên quyết định lấy ít t.h.u.ố.c chống dị ứng.
Đến trạm xá kiểm tra, bác sĩ bảo cô nổi rôm sảy. Hạ Thanh Nịnh còn thắc mắc, tưởng trẻ con mới rôm sảy, cô hai mươi tuổi vẫn . Bác sĩ giải thích do thời tiết nóng, da dẻ nhạy cảm cũng dễ , dặn cô tăng cường sức đề kháng.
Kê đơn t.h.u.ố.c xong, cô mua thêm hộp phấn rôm hành lang, định băng qua đó để rời khỏi trạm xá.
Lúc , Mạc Đại Nha đang vất vả bê đồ trong hành lang. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đang chuyển đồ từ phía nhà kho phía cùng.
Cùng lúc đó, hai cô y tá song song, ngược chiều phía cô . Người bên chính là y tá Tôn Lệ, mới "bắt nạt" Đại Nha.
Hành lang vốn rộng, cái thùng trong tay Đại Nha khá to. Khi ba lướt qua , hai cô y tá hề nghiêng nhường đường. Đại Nha cái thùng che khuất tầm , thấy rõ đối diện, chỉ Tôn Lệ bên bỗng nhiên kêu lên đau đớn:
"Ái da."
Nghe thấy tiếng kêu và cảm giác cái thùng va , Đại Nha vội vàng đặt thùng xuống, vẻ mặt lo lắng sang. Chưa kịp để cô mở lời, Tôn Lệ va tay trừng mắt cô, quát lớn:
"Cô mù ? Đi kiểu gì thế!"
Rõ ràng đường hẹp, Tôn Lệ còn sóng đôi khoác tay khác. Nếu cô nghiêng một chút là thể tránh . cô mải chuyện, để ý nên va thùng, giờ hùng hổ trút giận lên khác, thật quá đáng.
"Y tá Tôn, xin , để ý." Đại Nha tưởng sơ ý va , vội vàng xin :
"Có cô thương ?"
"Cô xem?" Tôn Lệ xoa khuỷu tay ngẩng đầu lên, vẻ mặt hống hách. Khi rõ là Đại Nha, cô lập tức trợn trắng mắt, chút che giấu sự ghét bỏ:
"Sao là cô, thật xui xẻo!"
"Chị Tôn, là ai thế?" Cô y tá trẻ hơn bên cạnh hình như là mới, Tôn Lệ liền tò mò hỏi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-292-ai-cung-bat-nat-dai-nha.html.]
"Hừ..." Tôn Lệ khẩy một tiếng, dùng giọng điệu châm chọc :
"Vị lai lịch lớn lắm đấy, là đại tiểu thư nhà Phó Tham mưu trưởng Mạc. Em đường nhớ tránh xa một chút, lỡ va đại tiểu thư thì phiền phức to."
Biết lời là đang sỉ nhục , sắc mặt Đại Nha trở nên khó coi, tay vô thức nắm chặt thành quyền nhưng mở miệng phản bác.
"Đại tiểu thư á?" Cô y tá nhỏ Đại Nha mặc bộ đồ lao công, đ.á.n.h giá từ xuống với vẻ nghi hoặc, rõ ràng là tin.
"Chứ còn gì nữa." Tôn Lệ nhếch mép, như :
"Nếu tự tin nghênh ngang như thế."
Lần Đại Nha đặt xô nước giữa đường b.ắ.n nước lên cô , đó vợ Đoàn trưởng Lục còn bắt cô xin , Tôn Lệ vẫn luôn ghi hận trong lòng. Cô gì vợ Đoàn trưởng Lục, nghĩa là gì con nhỏ lao công thấp hèn . Giờ bắt cơ hội, tất nhiên sỉ nhục cho bõ ghét.
Rõ ràng là Tôn Lệ đường, giờ còn ngậm m.á.u phun , ức h.i.ế.p thật thà. Đại Nha bỗng nhiên cao giọng :
"Con gái nhà tư bản mới gọi là 'tiểu thư', !"
"Ha ha, còn tự lượng sức đấy." Tôn Lệ phá lên, dùng giọng mỉa mai tiếp:
"Cô đúng là . Mấy con gà rừng nhà quê mà, dù bay lên cành cao cũng cái mệnh phượng hoàng !"
"Cô... cô mắng ai là gà rừng nhà quê?" Đại Nha rõ ràng tức giận, nhưng giọng thiếu tự tin.
"Ai lên tiếng thì mắng đó." Tôn Lệ thấp hơn Đại Nha nhiều, ngẩng đầu cô với vẻ khinh thường:
"Mẹ cô lúc bố cô c.h.ế.t tái giá với khác . Cô đừng tưởng đến bộ đội, nhận Phó Tham mưu trưởng Mạc thì thành đại tiểu thư nhà họ thật. Người là Mạc Trăn Trăn cùng cô coi cô là nhà. Hừ, cũng xem nặng nhẹ bao nhiêu, cô là gà rừng nhà quê là còn đề cao cô đấy."
"Cô!" Đại Nha châm chọc đến mức cứng họng. Cô lúc giấy báo t.ử của bố gửi về, cô đang m.a.n.g t.h.a.i cô, vì còn cách nào khác mới tái giá. Giờ những đổi trắng đen, cô tức giận, nghẹn ngào lớn:
"Tôn Lệ, cô sỉ nhục đồng chí, sẽ báo cáo với Viện trưởng."
Nghe thấy cô đòi kiện, vẻ mặt Tôn Lệ thoáng chút hoảng loạn. Dù Đại Nha yêu thích thì cũng là con gái Phó Tham mưu trưởng. Lời cô nếu truyền đến tai Viện trưởng, dù phạt nặng thì hình ảnh cũng ảnh hưởng.
cô chỉ hoảng một chút trấn tĩnh ngay. Cô Đại Nha chỉ dọa mồm chứ chẳng dám mách thật. Mẹ kế Chu Uyển Như của cô luôn gai mắt với cô, thấy khác bắt nạt cô bà còn mừng, đời nào chịu mặt giúp. Bố cô là Mạc Kiến Quốc sĩ diện, nếu cô gây mâu thuẫn với khác, ông chỉ thấy cô đang gây rắc rối cho . Nếu , trong bệnh viện cũng chẳng dám hùa bắt nạt cô.
"Cô định kiện cái gì? Mắng cô ? mắng cô." Tôn Lệ bắt đầu giở thói vô , sang cô y tá bên cạnh:
"Tiểu Vương, em thấy chị mắng cô ?"
"Không , em chẳng thấy gì cả." Cô y tá tên Tiểu Vương vội vàng bày tỏ lập trường.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Các bắt nạt quá đáng!" Đại Nha uất ức, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nhưng vẫn quật cường chịu rơi xuống.
lúc , từ đầu hành lang truyền đến tiếng quát vui:
"Các cô ồn ào cái gì thế? Đứng cả đống ở đây gì? Cản đường khác ."