Sở dĩ xúi giục đứa trẻ như , một mặt thể cho Tô Hướng Đông Thạch Á Mẫn thất bại đến mức nào, mặt khác còn thể kích thích Thạch Á Mẫn.
Chỉ cần Tô Dương với Tô Hướng Đông, và Tô Hướng Đông tìm Thạch Á Mẫn chuyện , với sự hiểu về Thạch Á Mẫn, cô chắc chắn Thạch Á Mẫn sẽ nghĩ Tô Dương mách lẻo lưng, sẽ càng thêm chán ghét và đối xử tệ với thằng bé.
Cứ như tuần ác tính, mâu thuẫn sớm muộn gì cũng bùng nổ lớn, kết cục chờ đợi họ chỉ ly hôn.
Vốn tưởng Tô Dương sẽ theo, dù nó cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, lời lớn nó sẽ răm rắp, huống chi cô vẫn luôn đối với nó, nó tin tưởng dì Hoàng.
điều khiến Hoàng Thải Bình ngờ là, Tô Dương xong, nghiêm túc suy nghĩ một lúc ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đẫm lệ cô :
“Nếu con cho bố, bố trách cứ thì sẽ càng giận hơn.” Nói xong, bé tiếp tục đầy hiểu chuyện:
“Con chọc giận, con cũng bố vì con mà cãi .”
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
‘Đồ ngu! Đáng đời mày đánh, ngược đãi!’ Hoàng Thải Bình c.h.ử.i thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt biểu lộ . Biết Tô Hướng Đông sắp , cũng tiện gì thêm với Tô Dương, cô giơ tay lên, “trìu mến” xoa đầu Tô Dương, nhẹ giọng :
“Thật là một đứa trẻ ngoan!”
Tuy là khen ngợi, nhưng trong giọng điệu tia trào phúng và hàm ý ‘mày đáng đời’.
Hai xong, lâu Tô Hướng Đông lấy t.h.u.ố.c .
Hoàng Thải Bình dặn dò hai ngày tới cho Tô Dương ăn thanh đạm, khi rửa mặt tránh để nước dính vết thương, hai ngày t.h.u.ố.c một ... Ngoài những việc chăm sóc thông thường, cô còn cố ý do dự một chút mới tỏ vẻ khó xử :
“Á Mẫn tâm bệnh, Lữ trưởng Tô , mong bao dung cho cô nhiều hơn. Hai đến ngày hôm nay cũng dễ dàng, nên trân trọng lẫn .” Nói xong hốc mắt cô bỗng ửng đỏ, dường như buồn bã tiếp:
“Haizz, nhiều lúc thật ghen tị với các chị, tuy thỉnh thoảng cãi vã nhưng trong lòng vẫn . Không giống , từ khi bố Thường Thường mất , đến một để cãi cũng . Một nuôi Thường Thường, thằng bé thường xuyên bảo với là hâm mộ Tô Dương, cả bố lẫn .”
Lời Hoàng Thải Bình khéo, ngoài mặt là khuyên Tô Hướng Đông trân trọng mắt, nhưng thực chất là đang phơi bày một bản yếu đuối, bất lực mặt .
Khiến dần nảy sinh lòng thương hại đối với cô .
Một đàn ông khi thương hại một phụ nữ, dần dần thương hại sẽ biến thành thương mến. Khi sự thương mến, những tình cảm khác dù nên nên đều sẽ nảy sinh.
Đến lúc đó cô yêu thương Tô Dương như con đẻ, chẳng cần cô rõ điều gì, Tô Hướng Đông cũng sẽ chủ động gần cô .
“Bác sĩ Hoàng, cô đừng quá đau lòng...” Tô Hướng Đông Hoàng Thải Bình với hốc mắt ửng đỏ, chân thành :
“Cô là bạn của Á Mẫn, nếu khó khăn gì cứ với chúng , chúng sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cô.”
Tô Hướng Đông lời chừng mực, dùng từ “chúng ” chứ “”. Tuy chỉ khác một chữ nhưng tính chất khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-276-dua-to-duong-di-di.html.]
Ý tứ là: Vì cô là bạn của vợ , nếu cô khó khăn, và vợ sẽ cùng giúp đỡ cô.
Dù mới đề nghị ly hôn với Thạch Á Mẫn, nhưng trong tiềm thức Tô Hướng Đông, và Thạch Á Mẫn vẫn là một cặp vợ chồng thống nhất.
“À, vốn định khuyên một chút, sang chuyện của thế .” Hoàng Thải Bình vội vàng xin :
“Ngại quá, để chê . Anh yên tâm, vẫn , khó khăn gì .”
Vừa bày mặt yếu đuối xong, giờ lập tức dựng lên hình tượng kiên cường. Đem một hình tượng phụ nữ rõ ràng yếu đuối nhưng cố tỏ mạnh mẽ bày mặt , nhất định sẽ thấy cô thật đặc biệt, thật đáng mến.
Lúc những khác trong nhà họ Tô cũng đến bệnh viện, hỏi thăm Hoàng Thải Bình về tình hình của Tô Dương. Biết gì nguy hiểm mới yên tâm.
Tô Dương thương ở đầu, trời tối đen, bộ tiện, Tô Vân Long liền gọi điện bảo tài xế Lưu Tiểu Phong đến đón.
Mọi chào tạm biệt Hoàng Thải Bình, đưa Tô Dương xuống lầu chờ xe.
Tô Vân Long đứa cháu nội đầu quấn băng gạc, sắc mặt thực sự lắm. Trầm mặc một hồi, ông con trai Tô Hướng Đông :
“Về nhà con gọi điện cho bố vợ con, mấy ngày nữa đợi vết thương đầu Tô Dương lành hẳn thì đưa nó sang bên đó .”
Nửa năm , Thạch Á Mẫn c.ắ.t c.ổ tay tự tử, Tô Vân Long gọi điện cho thông gia. Xét đến sức khỏe thể chất và tinh thần của Tô Dương, ông quyết định đưa bé sang nhà ông ngoại nuôi dưỡng.
lúc đó Tô Hướng Đông do dự. Con gái mất, nếu con trai cũng đưa thì vợ chắc sẽ càng đau khổ hơn. Vốn định giữ con trai để con họ hòa hoãn quan hệ, nhưng trải qua nửa năm nay, cảm thấy quyết định lúc của là sai lầm.
Tô Hướng Đông do dự một lát, băng gạc trắng toát chói mắt đầu con trai, cuối cùng hạ quyết tâm với bố:
“Vâng thưa bố, ngày mai con sẽ gọi điện liên hệ.”
“Chuyện khi về con hãy với Thạch Á Mẫn. Nếu con công tác tư tưởng cho nó, hãy bảo bố, để bố .” Tô Vân Long khí thế giận tự uy, lời mang theo sự uy nghiêm thể kháng cự.
Lúc cưỡng chế đưa Tô Dương là vì nghĩ đến đứa trẻ là con của hai vợ chồng họ, ông bao biện . hiện tại thấy hai căn bản xử lý , ông cũng chuyện “dân chủ” nữa.
Cuộc chuyện của hai đều Hoàng Thải Bình cố ý lầu lén hết. Chỉ thấy mày cô càng nhíu càng sâu, tay vô thức nắm chặt sợi dây đỏ đeo tay trái.
Sợi dây là con trai tặng cô “bùa hộ mệnh” hôm sinh nhật hai ngày , tết bằng chỉ đỏ, bên gắn mấy cái lục lạc bạc nhỏ. Tuy tết thô sơ nhưng cô yêu thích buông tay.
Con trai chính là động lực và hy vọng sống của cô . Tìm cho nó một cha dượng thực lực chỗ dựa chính là con đường tắt duy nhất mà cô thể nghĩ để giúp con.
Cho nên cô trăm phương ngàn kế, từ thủ đoạn cũng nắm chặt lấy Tô Hướng Đông - đàn ông thể đổi vận mệnh con cô .