Biết nếu ầm lên, dù ai thắng ai thua thì bản cũng mang tiếng là kẻ đặt điều thị phi, mà Hoàng Thải Bình còn gả nhà họ Tô, thể để hỏng hình tượng tri thức, hiền thục . Cô vội vàng kéo Thạch Á Mẫn khuyên can:
"Á Mẫn, đừng xúc động. Cậu Đoàn trưởng Lục bảo vệ cô như bảo vệ tròng mắt, giờ lý luận, đến việc cô thừa nhận , dù thừa nhận thì chuyện cũng sẽ khó coi. Nhà chẳng đang mời đối tượng của Ba đến ăn cơm ? Một lát nữa ầm ĩ lên thì khó xử lắm, đến cuối cùng trách chị dâu mà đại thể."
Nghe , Thạch Á Mẫn dần bình tĩnh . Nhìn bạn luôn suy nghĩ cho , chị cảm động : "Thải Bình, vẫn là suy nghĩ chu đáo." Rồi áy náy: "Vì tớ mà chịu ấm ức ."
"Bạn bè với gì mà ấm ức, chỉ cần hiểu lòng tớ, để ngoài chia rẽ tình cảm chị em chúng là ." Hoàng Thải Bình những lời thấu tình đạt lý khiến ai cũng mủi lòng.
Thực trong lòng cô chẳng hề hoảng loạn. Theo cô , dối, đối chất với Hạ Thanh Nịnh cũng chẳng sợ. Chính Hạ Thanh Nịnh cô y tá kế Tô Dương , cô chỉ thuật cho Thạch Á Mẫn thôi mà.
Hai chuyện xong, Hoàng Thải Bình váy của Thạch Á Mẫn. Xe đến đón cũng tới nơi. Vì nhà khách, Thạch Á Mẫn tiện giữ bạn ăn cơm, chu đáo đỡ cô lên xe, dặn dò tài xế chậm mới nhà.
Chu Tuệ Dĩnh và Tô Mạn chợ về. Thạch Á Mẫn lời Hoàng Thải Bình nên chất vấn Hạ Thanh Nịnh, nhưng ánh mắt cô rõ ràng khó chịu, vẻ xem thường hiện rõ mồn một.
Hạ Thanh Nịnh cũng ngốc, thừa Hoàng Thải Bình cố tình kiếm cớ phòng để đổi trắng đen với Thạch Á Mẫn. Vốn dĩ cô còn định nhắc nhở Thạch Á Mẫn đề phòng cô bạn , dù xin việc chị cũng từng đỡ cho cô. giờ thấy thái độ đó, cô cũng tin, còn mang tiếng chia rẽ, việc tốn công vô ích cô sẽ .
Gần trưa, Tô Hướng Nam đưa Hạ Cốc Vũ về đến nhà. Hạ Cốc Vũ chu đáo chuẩn quà cho , riêng Tô Dương là một chiếc hộp tinh xảo.
Tô Dương mở , bên trong là một mô hình máy bay. Cậu bé thoạt đầu kinh ngạc, đó vui sướng, nhưng cuối cùng biến thành hoảng sợ. Cậu bé thích các loại mô hình xe cộ, s.ú.n.g ống... Chiếc máy bay cực kỳ tinh xảo, giống hệt máy bay thật thu nhỏ.
Khác với Hạ Thanh Nịnh tặng bánh quy, Tô Dương đợi chú nhắc nhở mà nhanh chóng cất . Thừa lúc đang ở trong bếp thấy, cầm mô hình chạy biến về phòng .
Mọi chú ý đến tình tiết nhỏ . Các phụ nhà họ Tô thấy Hạ Cốc Vũ hào phóng, hoạt bát đều thích. Thạch Á Mẫn ban đầu ý kiến gì, nhưng khi thấy cô bé chuyện vui vẻ với Hạ Thanh Nịnh như đôi bạn thì cũng chẳng còn sắc mặt .
Mấy hôm Tô Mạn chủ động tìm Hạ Thanh Nịnh xin chuyện bức ảnh, giờ cô còn thành kiến với Hạ Thanh Nịnh nữa. Tuy đến mức thiết nhưng bề ngoài cũng khách sáo lễ phép.
Trong bữa trưa, Lục Kinh Chập nhớ lời bác sĩ dặn "hạn chế ăn nội tạng, uống ít rượu", nên âm thầm dời đĩa gan heo xào mà bác cả thích sang một bên, rượu cũng chỉ rót một chén. Nhìn hành động lặng lẽ đó, Hạ Thanh Nịnh nhận đối với quan tâm thực sự là "ngoài lạnh trong nóng". Với bác cả như thế, với cô cũng .
Ăn xong, kéo Hạ Cốc Vũ sang một bên chuyện. Hạ Thanh Nịnh Tô Dương im lặng trong góc, cúi đầu đang nghĩ gì, lòng bỗng dâng lên niềm xót xa.
Lúc ăn cơm cô để ý, Tô Dương chỉ gắp rau mặt . Những món ngon như thịt kho, thịt viên, chân giò... bé bao giờ chủ động gắp. Dù chú Hai chú Tư gắp cho, đều rụt rè sắc mặt , thấy tỏ vẻ khó chịu mới dám ăn từng miếng nhỏ.
Rõ ràng là nhà mà bé sống như kẻ ăn nhờ ở đậu.
Nhìn Tô Dương, Hạ Thanh Nịnh như thấy những đứa trẻ nhà chị dâu A Chân. khác ở chỗ, nỗi đau của Tô Dương do ngoài mang , mà là do chính ruột gây . Nếu là ngoài, cô còn thể bênh vực, nhưng đây là ruột thằng bé, cô là ngoài, chẳng tư cách gì để xen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-270-chau-khong-ghet-me-sao.html.]
Nhìn vợ cháu trai, Lục Kinh Chập hỏi: "Em an ủi Tô Dương một chút ?"
Hạ Thanh Nịnh do dự: "Chị dâu chắc thích em tiếp cận thằng bé ."
Lục Kinh Chập khẽ nhíu mày: "Tô Dương là một con , vật sở hữu của chị ."
Nói xong, dắt tay vợ thẳng đến chỗ Tô Dương: "Tô Dương, thím Tư của cháu buồn chán quá, cháu đến chuyện với thím một chút ."
Lục Kinh Chập thi thoảng cũng chuyện với Tô Dương nhưng vốn ít , mặt lạnh, mỗi Tô Dương thấy đều vẻ sợ sệt, vài câu là lẩn . Vợ xinh , tình cảm, tâm tư tinh tế, để cô an ủi thằng bé là nhất.
Tô Dương ngẩng đầu lên, thấy Hạ Thanh Nịnh tươi thì lễ phép gật đầu với Lục Kinh Chập: "Vâng, chú Tư."
Lục Kinh Chập buông tay vợ , về phía phòng khách, nhường gian cho hai .
"Tô Dương, lúc nãy dì Cốc Vũ tặng cháu mô hình máy bay, thím thấy cháu vẻ thích lắm." Hạ Thanh Nịnh mở lời từ chủ đề bé quan tâm.
Nào ngờ dứt lời, sắc mặt Tô Dương lập tức căng thẳng. Cậu bé đưa ngón trỏ lên môi hiệu im lặng.
"Sao thế?" Hạ Thanh Nịnh hạ giọng hỏi.
"Chuyện mô hình tuyệt đối thể để ." Tô Dương thì thào, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Tại ?" "Mẹ sẽ giận lắm." Cậu bé cúi đầu, ngập ngừng tiếp: "Cháu giận, cháu ngày nào cũng vui vẻ."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Cháu ghét ?" Hạ Thanh Nịnh buột miệng hỏi. Thạch Á Mẫn đối xử tệ với bé như ai cũng thấy, sống trong áp lực đó lâu ngày chắc chắn khổ sở.
"Không ghét ạ." Tô Dương lắc đầu nguầy nguậy, trả lời chắc nịch.
"Tại ghét?" Hạ Thanh Nịnh bất ngờ.
"Vì đó là cháu mà." Tô Dương trả lời tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
Có lẽ trong lòng con trẻ, mãi mãi là sự tồn tại thiêng liêng thể thế. Cho dù mắng chửi, từng cho sắc mặt , đứa trẻ vẫn yêu vô điều kiện.