Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 27: Cô ấy không cần, nhưng tôi cần
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:05:31
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi theo hướng tiếng , thấy một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi và váy dài, dắt Lục Tiểu Tuyết .
Người phụ nữ đó chính là giáo viên chủ nhiệm của Lục Tiểu Tuyết - Lâm Tú Anh.
Thấy trong sân đông như , Lâm Tú Anh chút ngạc nhiên.
Lục Bách Xuyên bước tới, lễ phép chào hỏi:
"Chào cô giáo Lâm."
"Chào giáo sư Lục, tìm ông chút việc, ông xem tiện nhà chuyện ?" Lâm Tú Anh hỏi, như điều gì e ngại.
Lúc , một bé theo lưng họ nhịn , bỗng lớn tiếng :
"Lục Tiểu Tuyết hôm nay mang nhiều tiền đến trường, còn mời nhiều bạn ăn quà vặt, cô giáo Lâm đến để hỏi tình hình đấy ạ."
"Mạch Nhị Cẩu, mày câm mồm cho tao." Lục Tiểu Tuyết tức tối trừng mắt bé.
Nghe mấy chuyện, phản ứng đầu tiên là Hà San San. Chỉ thấy cô lao một bước đến mặt Lục Tiểu Tuyết, túm lấy vai con bé, vội vàng hỏi:
"Mười đồng của chị là do mày trộm đúng ?"
"Em trộm." Lục Tiểu Tuyết mặt đầy vẻ vui, vùng khỏi tay cô , chút hối nào, hùng hồn :
"Là do chị để lung tung, em nhặt thôi."
"Mày láo, tao để gối, lung tung cái gì." Hà San San tức sôi máu, trừng mắt quát:
"Còn thừa bao nhiêu, mau đưa đây cho tao." Nói định lục túi con bé.
Lục Tiểu Tuyết trợn mắt, bực bội đẩy cô một cái, bĩu môi :
"Không ở chỗ em."
Lúc Lâm Tú Anh bên cạnh lấy từ trong túi một xấp tiền, đưa mặt Hà San San :
"Còn sáu đồng chín hào, đều ở đây, cô đếm ."
Bà vốn định riêng với Lục Bách Xuyên, khổ nỗi con trai út nhà họ Mạch theo nặng nhẹ, cứ thế hô toáng lên.
Hà San San chộp lấy, đếm đếm hai , thấy quả nhiên thiếu hơn ba đồng, cơn giận bốc lên ngùn ngụt:
"Mày dám tiêu nhiều thế ? Bé tí ăn trộm, lớn lên chắc ăn cướp quá."
"Em bảo em trộm, là em nhặt , chị điếc mà thấy?" Lục Tiểu Tuyết nửa điểm nhận sai, bật tanh tách.
"Nhặt? Mày nhặt mười đồng nữa về đây cho tao xem!" Hà San San trộm tiền đang đầy một bụng tức, giờ thấy thái độ con bé còn kiêu ngạo như , rốt cuộc kìm lửa giận mở miệng mắng:
"Mày đúng là cái đồ con hoang sinh mà dạy..."
Lời cô hết Vương Minh Phương bên cạnh lao tới bịt chặt miệng .
Sắc mặt Lục Bách Xuyên và Lục Kinh Chập lập tức lạnh băng, sự phẫn nộ hiện rõ trong ánh mắt.
"Con ranh , mày hươu vượn cái gì đấy?" Không đợi nhà họ Lục nổi giận, Vương Minh Phương mắng át :
"Tiểu Tuyết là em gái con, dùng chút tiền của con thì ." Nói xong bà xuống, ôm Lục Tiểu Tuyết dỗ dành:
"Tiểu Tuyết , tiền cứ bảo thím, thím đưa cho."
"Vẫn là thím với con nhất." Lục Tiểu Tuyết Hà San San đầy vẻ khiêu khích, thậm chí còn đắc ý lè lưỡi mặt quỷ.
"Lục Tiểu Tuyết!" Lục Bách Xuyên đứa con gái ngỗ ngược , m.á.u nóng dồn lên não:
"Cút trong nhà phạt cho tao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-27-co-ay-khong-can-nhung-toi-can.html.]
Lục Bách Xuyên bình thường nho nhã ôn hòa, bỗng nhiên nổi trận lôi đình khiến Lục Tiểu Tuyết cũng khiếp sợ. Do dự một thoáng, nó lập tức đầu chạy tót phòng.
"Giáo sư Lục, nhân tiện qua đây, trao đổi với ông về việc giáo d.ụ.c em Tiểu Tuyết." Lâm Tú Anh Lục Bách Xuyên .
"Được, mời cô trong, ngay đây." Lục Bách Xuyên xong mời Lâm Tú Anh nhà.
Giờ sự việc quá rõ ràng, tiền Hà San San mất là do Lục Tiểu Tuyết lấy. Vừa nãy cô còn thề thốt tiền là do Hạ Thanh Ninh trộm, còn bảo nếu chứng minh Hạ Thanh Ninh lấy thì quỳ xuống xin cũng . Cô ngờ quả báo đến nhanh như .
Lục Bách Xuyên mở túi áo, móc bốn đồng đưa cho Hà San San:
"Đây là tiền Tiểu Tuyết tiêu."
"Ôi dào lão Lục ông gì thế, bảo tiền cần trả mà, mua chút quà vặt cho Tiểu Tuyết ăn ." Vương Minh Phương lập tức nhảy giả vờ hào phóng.
"Người hai nhà, tiền nong tính toán rõ ràng." Trên mặt Lục Bách Xuyên quá nhiều biểu cảm, nhét tiền tay Vương Minh Phương, trầm giọng :
"Sau bà chỉ cần lo chăm sóc con của thằng cả thôi, Tiểu Tuyết cần bà quản nữa."
Vương Minh Phương xong lời thì c.h.ế.t sững. Cục diện bà vất vả gây dựng suốt bốn năm qua, chỉ trong một ngày đổi thế .
"Bố thể thế , mấy năm nay coi Tiểu Tuyết như con đẻ mà..." Lục Lập Đông lập tức đỡ cho .
"Anh câm miệng!" Lục Bách Xuyên quát lớn, đó sang Hà San San:
"Bây giờ cô lấy phiếu vải mượn của Thanh Ninh trả cho nó."
Hà San San vốn còn định giả ngu nuốt lời vụ trả phiếu vải cho Hạ Thanh Ninh, ngờ Lục Bách Xuyên trực tiếp bắt cô lấy.
Lời , mặt bao nhiêu thế thể nuốt lời, cô đành cực kỳ miễn cưỡng phòng, lấy phiếu vải đưa cho Hạ Thanh Ninh.
Số phiếu vải đều là do cô nhịn ăn nhịn mặc mua , giờ một lúc mất sạch tay Hạ Thanh Ninh, trong lòng cô tức c.h.ế.t mà gì .
Hạ Thanh Ninh chẳng khách sáo chút nào, trực tiếp giật lấy xấp phiếu vải từ tay Hà San San, cất túi.
"Sau nếu để các còn chiếm hời của Thanh Ninh, bắt nạt con bé, thì các đừng hòng ở đây nữa, về nhà các mà ở." Lục Bách Xuyên Vương Minh Phương và Hà San San trầm giọng , đó sang Lục Lập Đông:
"Anh nếu hài lòng với cách xử lý của hôm nay, thể ở riêng ngay bây giờ!"
Nghe hai chữ " ở riêng", ba con Vương Minh Phương đều im bặt. Mấy năm nay Lục Bách Xuyên chu cấp cho gia đình Lục Lập Đông ít, nếu thật sự ở riêng thì họ chẳng chút lợi lộc nào.
Nói xong những lời , Lục Bách Xuyên mấy đó nữa, bước trong nhà.
Thấy chuyện nhà giải quyết xong, đám đông xem náo nhiệt cũng định giải tán, Hạ Thanh Ninh cũng chuẩn nhà. lúc giọng lạnh lùng của Lục Kinh Chập vang lên:
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Phiếu trả, xin còn !"
Hạ Thanh Ninh theo tiếng , chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo của đang chằm chằm Hà San San chớp, lời rõ ràng là với cô .
Hà San San ánh mắt sắc lẹm của đến chột , lí nhí :
"Nó bảo cần xin mà."
"Cô cần, nhưng cần!" Lục Kinh Chập giọng lạnh tanh, ngữ khí chắc nịch nửa phần thương lượng.
Vừa nãy bắt trả bao nhiêu phiếu vải, Lục Bách Xuyên mắng cho một trận mặt bao , giờ còn Lục Kinh Chập ép xin Hạ Thanh Ninh - cô luôn coi thường.
Hà San San vốn nuông chiều chịu nổi nhiều uất ức như , càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi , thế mà òa nức nở.
Thấy con gái thương tâm, uất ức như , Vương Minh Phương đau lòng lập tức tới, vỗ lưng an ủi, mặt bắt đầu than nghèo kể khổ:
"San San trả phiếu cho Thanh Ninh , Thanh Ninh cũng bảo cần con bé xin , Kinh Chập cháu thể rộng lượng bỏ qua ?
Haizz, góa con côi chúng , ai chống lưng, chỉ nước bắt nạt thôi."
Vừa bà chấm nước mắt.