" là chuyện đó." Hạ Thanh Nịnh bình thản đáp, lập tức bày tỏ thái độ: " lúc đó Tô Dương lạc, chị dâu đang nóng lòng, những lời thiếu suy nghĩ sẽ để bụng."
Hạ Thanh Nịnh Hoàng Thải Bình cố ý nhắc chuyện để khơi gợi hiềm khích, ám chỉ Thạch Á Mẫn đối xử với cô nên cô cần bênh vực chị .
khổ nỗi Hạ Thanh Nịnh mắc bẫy. So với bà chị dâu tính tình nóng nảy thất thường, cô càng ưa nổi loại phụ nữ chuyên đ.â.m lưng bạn bè như Hoàng Thải Bình.
Thấy Hạ Thanh Nịnh theo kịch bản của , Hoàng Thải Bình cũng vội phản bác, mà thuận theo lời cô : "Tính tình Á Mẫn đúng là tệ. Con gái là tâm bệnh của cô , tìm con về thì tính tình cô sẽ cứ mãi như . Cô xem thái độ của cô với Tô Dương đó, lúc thấy thì cuống cuồng, tìm vẫn như cũ. Cho nên cô đổi ."
Nói đến đây, Hoàng Thải Bình cố ý lái câu chuyện về phía Hạ Thanh Nịnh: "Chỉ khổ cho những họ hàng như các cô, lúc nào cũng bao dung cho cô . Thật sự khó quá, là bạn cô mà cũng cảm thấy với !"
Ngụ ý của đoạn là: Chừng nào tìm con gái, Thạch Á Mẫn sẽ đổi, các họ hàng thì chỉ nước chịu đựng sự vô lý của cô thôi.
Hạ Thanh Nịnh ý tứ, chỉ , hề cảm động vì sự "bênh vực kẻ yếu" của đối phương mà tiếp tục vạch trần: "Không gì là . Chị là bạn bè còn bao dung , chúng là thì càng gì bàn."
Thấy châm ngòi mãi mà lay chuyển quan hệ giữa Hạ Thanh Nịnh và Thạch Á Mẫn, thêm những câu trả lời "nhắm thẳng" , Hoàng Thải Bình dù giỏi kiềm chế cũng mất bình tĩnh. Trên mặt cô hiện lên nụ lạnh, giọng điệu châm chọc: "Ha hả, đồng chí Hạ thật là rộng lượng."
"Biết ? Chị là chị dâu , là vợ Cả cưới hỏi đàng hoàng. Nếu chúng thông cảm cho chị , để những kẻ dụng tâm kín đáo nhân cơ hội phá hoại hôn nhân của họ, chẳng là mất nhiều hơn ?" Hạ Thanh Nịnh Hoàng Thải Bình , nụ đầy ẩn ý.
Lời chẳng khác nào chỉ thẳng mặt mà : Cô là kẻ dụng tâm kín đáo, đừng uổng phí tâm cơ nữa, chúng mắc bẫy .
Đã đến nước , Hoàng Thải Bình cũng chẳng giấu diếm nữa, trực tiếp lật bài ngửa: "Các nghĩ cho thì cũng nghĩ cho Tô Dương chứ. Thằng bé còn nhỏ như mà Á Mẫn cứ giày vò nó, lâu dần tâm lý đứa trẻ chắc chắn sẽ vấn đề."
Nói đến đây, Hoàng Thải Bình cảm giác đang đỉnh cao đạo đức, dẫn dắt từng bước: "Có lẽ đổi cho Tô Dương một mới, đối với thằng bé mà , sẽ hơn nhiều! Đồng chí Hạ, cô thấy đúng ?"
Thấy Hoàng Thải Bình chớp mắt, cô lý do "tiểu tam thượng vị" một cách đường hoàng như thế, Hạ Thanh Nịnh suýt bật vì sự mặt dày vô sỉ . Thực tế là cô thật, một lát mới gật đầu đồng tình:
"Ừm, chị cũng lý."
Hoàng Thải Bình tưởng thuyết phục Hạ Thanh Nịnh, mặt tự chủ lộ ý . Cô đang định sẽ coi Tô Dương như con đẻ, bỗng phụ nữ bên cạnh tiếp:
"Vậy thấy cô y tá Tôn cũng khá đấy. Loại con riêng như chị thích hợp lắm . Dù con với con cũng khác , còn y tá Tôn kết hôn, con, tự nhiên sẽ chuyện bên trọng bên khinh."
Gương mặt Hạ Thanh Nịnh chút sơ hở, diễn vai "giả ngu" đến xuất thần nhập hóa, cuối cùng còn quên "g.i.ế.c tru tâm", hỏi một câu y hệt Hoàng Thải Bình hỏi: "Chị thấy đúng , bác sĩ Hoàng?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-268-doi-cho-thang-be-mot-nguoi-me-moi-se-tot-hon.html.]
Hoàng Thải Bình sự sỉ nhục trong lời của Hạ Thanh Nịnh. Trong lòng cô lúc cuộn trào cơn giận dữ dời non lấp biển, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Cái con Tôn Lệ đó là cái thá gì, lùn , ngốc như heo, như thế đến một ngón chân của cô cũng sánh bằng. Vậy mà phụ nữ dám nó thích hợp Tô Dương hơn cô , đây quả là một sự sỉ nhục tột cùng!
"Ừm, đồng chí Hạ quả là con mắt tinh đời." Hoàng Thải Bình nghiến răng nghiến lợi, tuy thể phản bác công khai nhưng giọng điệu đầy vẻ châm chọc.
Chuyện đến nước , Hạ Thanh Nịnh cũng vòng vo nữa, trực tiếp vạch trần chiêu trò của đối phương: "Bác sĩ Hoàng, lát nữa tài xế đến tiễn chị xe nữa, chân chị chắc nhỉ."
"Đi ." Hoàng Thải Bình nhếch mép lạnh, cũng chẳng buồn giả vờ nữa, giọng cực kỳ lãnh đạm: " dám mặt dày phiền cô nữa."
"Vậy thì ." Hạ Thanh Nịnh , ngoài mặt là quan tâm nhưng thực chất là cảnh cáo: "Sau đường cẩn thận một chút, đừng cứ mãi nghĩ đến chuyện 'thượng vị', dễ ngã lắm đấy."
Nghe câu , nụ mặt Hoàng Thải Bình rốt cuộc duy trì nổi nữa. Cô hề thấy hổ khi vạch trần tâm địa bất chính, ngược còn mang theo ý khiêu khích đáp trả: "Cảm ơn cô nhắc nhở, nhất định sẽ đường thật kỹ, tranh thủ cao hơn, xa hơn nữa."
Bao năm nay Hoàng Thải Bình luôn giữ hình tượng dịu dàng, thanh cao, hiểu lòng , đây là đầu tiên cho mất mặt như .
Trong lòng cô ghi hận Hạ Thanh Nịnh. Vốn còn nghĩ chị dâu cô, dù cũng là họ hàng, kết oán. phụ nữ , cứ nhất quyết đối đầu với cô , thì đừng trách cô khách sáo.
Hoàng Thải Bình kẻ ăn chay, nếu chút thủ đoạn thì khiến kính nể yêu mến .
Người phụ nữ tưởng thấu bí mật của cô là thể bắt thóp ? Ha hả, lời tin mới là thật, ai tin thì tự nhiên là giả.
Mấy năm nay công sức cô bỏ cho Thạch Á Mẫn uổng phí. Hoàng Thải Bình nắm chắc mười phần, so với cô em dâu mới quen , Thạch Á Mẫn tất nhiên sẽ tin tưởng bạn là cô hơn.
Ngay khi hai đang giương cung bạt kiếm, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nữ: "Thải Bình, đến ."
Người bước chính là Thạch Á Mẫn. Trên tay chị xách một con cá, trong giỏ còn ít rau. Rõ ràng Hạ Thanh Nịnh cũng ở đó nhưng chị chỉ chào hỏi Hoàng Thải Bình, mặt còn hiếm hoi nở nụ .
"Ừ, tớ đến đo huyết áp cho thủ trưởng." Hoàng Thải Bình đáp, thu vẻ sắc sảo, khôi phục nét trí thức ưu nhã thường ngày, giải thích thêm: "Vừa nãy định về , nhưng lúc xuống bậc thềm cẩn thận trẹo chân một chút."
"Hả? Có nghiêm trọng ? Còn ?" Thạch Á Mẫn quan tâm hỏi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.