Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 264: Lục đoàn trưởng cũng thật lãng mạn

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:24:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe Hạ Cốc Vũ nhắc tới bé gái tàu hỏa, Hạ Thanh Nịnh liền nhớ , hỏi: “Là cô bé tên Tiểu Na ? Vẫn tìm nhà của em ?”

 

, chính là em .” Đôi mắt đang hoạt bát của Hạ Cốc Vũ bỗng nhiên ảm đạm xuống, đó thở dài một , : “Haizz, dễ tìm nhà như . Em cũng chỉ tên , hỏi gì cũng , huống chi em còn tình huống đặc biệt. Nhân viên an ninh đó giải cứu thêm mấy đứa trẻ khác ở tiệm cơm , cũng chỉ một đứa tìm thôi.”

 

Nói đến đây, Hạ Cốc Vũ đầy mặt bất bình: “Bọn buôn đó thật đáng hận! Làm hại bao nhiêu thê ly t.ử tán, đáng lẽ bắt hết bọn chúng , bỏ tù, b.ắ.n bỏ!”

 

Hạ Thanh Nịnh cũng tự chủ mà nhíu mày, nỗi căm hận của cô đối với bọn buôn chẳng kém gì Hạ Cốc Vũ, vô cùng tán đồng gật đầu : “ , đám đó xác thực nên bắt hết đem b.ắ.n bỏ!”

 

Thực ngay cả ở thời hiện đại khi internet và thông tin phát triển, những phụ nữ và trẻ em bắt cóc cũng khó tìm , tivi, phim ảnh cũng thường xuyên thấy tin tức như . Bị bắt cóc xong, chỉ đương sự đau khổ, mà cả gia đình cũng lâm cảnh bi thảm. Thạch Á Mẫn nhà cả chẳng là ví dụ sống sờ sờ ? Thạch Á Mẫn giải khúc mắc, giận cá c.h.é.m thớt lên con trai Tô Dương, thằng bé cũng thật đáng thương, còn nhỏ như chịu áp lực tâm lý lớn thế, sống cẩn trọng dè dặt, thực sự khiến xót xa.

 

“Thôi thôi, chuyện nữa.” Hạ Cốc Vũ chuyện đau lòng hỏng tâm trạng của hai , bó hoa to cắm bên cạnh, vội vàng đổi chủ đề, hỏi: “Hoa hái ở thế, thật đấy, cũng hái một ít bày trong ký túc xá.”

 

“Nghe là ở núi, cũng đào một ít về trồng trong viện, chúng hẹn thời gian cùng hái nhé.” Hạ Thanh Nịnh trả lời.

 

“Được đó, đó.” Hạ Cốc Vũ vội gật đầu đồng ý, xong bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, nhịn bật , với Hạ Thanh Nịnh: “Thanh Nịnh, hôm qua Tô Hướng Nam tới đón mang theo một bó cúc trắng, nhận. Nghe bảo, cuối cùng Lục đoàn trưởng mang về tặng cho ! Ha ha... Cậu bảo xem đầu óc đám đàn ông bọn họ nghĩ cái gì !”

 

Nghe Hạ Cốc Vũ dùng giọng điệu trêu đùa kể chuyện, Hạ Thanh Nịnh giận, xem ông ba còn hy vọng, bèn giải thích giúp Tô Hướng Nam: “Hôm qua ba bảo đón , chuyên môn tới hỏi nên tặng quà gặp mặt gì, liền gợi ý tặng hoa, nào ngờ căn bản hiểu ý nghĩa các loài hoa, đúng là lòng nhưng hỏng việc, đừng giận nhé.”

 

“Sẽ .” Hạ Cốc Vũ xua tay, vô cùng rộng lượng : “Hôm qua trong đêm tới xin , còn đưa cơm tối cho nữa, nể tình lấy công chuộc tội, so đo với .”

 

Không ngờ ba xin ngay trong đêm, xem để tâm tới cô phóng viên Hạ . Hạ Thanh Nịnh nghĩ , cô gái mắt, chỉ thấy cô tươi tắn đáng yêu, quả thật khó để thích.

 

“Ừ, , ba chỉ sợ hiểu lầm thôi.” Hạ Thanh Nịnh tiếp tục cho Tô Hướng Nam, hy vọng thể lưu ấn tượng trong lòng cô gái .

 

“Ủa.” Hạ Cốc Vũ bó hoa bên cạnh, mở miệng : “Không là Lục đoàn trưởng tặng sai hoa, liền ngay trong đêm chạy lên núi hái bó về tặng đấy chứ?”

 

Hạ Thanh Nịnh dịu dàng, tuy đáp lời nhưng vẻ hạnh phúc vui sướng tràn trề mặt là câu trả lời rõ nhất.

 

“Oa, Lục đoàn trưởng cũng thật lãng mạn!” Hạ Cốc Vũ vẻ mặt ngưỡng mộ, đó hỏi: “Các kết hôn bao lâu ?”

 

“Đăng ký kết hôn hơn hai năm .” Hạ Thanh Nịnh thành thật .

 

“Tình cảm như thật khó ! Thanh Nịnh, thật sự ngưỡng mộ đấy.” Trong mắt Hạ Cốc Vũ ánh lên vẻ ngưỡng mộ che giấu.

 

Hạ Thanh Nịnh nhạt, hạnh phúc của cô ai cũng thấy rõ, từ đáy lòng cô cũng cảm thấy may mắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-264-luc-doan-truong-cung-that-lang-man.html.]

 

“Không cần ngưỡng mộ , tính cách như , dù ở bên ai cũng sẽ hạnh phúc.” Hạ Thanh Nịnh chân thành .

 

Hạ Thanh Nịnh vốn định giữ Hạ Cốc Vũ ăn cơm tối, nhưng Hạ Cốc Vũ phiền cô quá nhiều nên chuyện xong liền về ký túc xá.

 

Hạ Thanh Nịnh rảnh rỗi việc gì, buổi chiều trời bớt nắng, cô liền cầm cái sọt tre, định chuyển ít gạch về. Cách nhà xa một bức tường nguy hiểm đẩy đổ, gạch nguyên khối lấy , còn vương vãi đầy đất những nửa viên gạch vỡ ai lấy. Hạ Thanh Nịnh tính xây bồn hoa trong sân, dùng đến đống gạch , liền cầm sọt nhặt về.

 

Cô bỏ gạch sọt, định xách về nhà, nào ngờ thử mấy đều nhấc lên nổi. Đang lúc cô cảm thán thể quá yếu, định bỏ bớt , thì thấy bạn của là Mạc Đại Nha cầm hộp cơm ngang qua.

 

Nhìn thấy Hạ Thanh Nịnh đang chuyển gạch, Đại Nha hai lời liền tiến lên giúp đỡ. Cô đưa hộp cơm trong tay cho Hạ Thanh Nịnh, hai tay xách sọt, dễ dàng nhấc bổng đống gạch mà Hạ Thanh Nịnh bó tay lên.

 

“Đại Nha, chúng cùng khiêng .” Hạ Thanh Nịnh vội , dám mặt dày để cô xách một .

 

“Không nặng , xách nổi, cô cầm hộp cơm cho .” Đại Nha vội từ chối, đó xách sọt tre, như bay.

 

Hạ Thanh Nịnh ngờ Đại Nha trông gầy gò mà khỏe như , nhất thời chút hổ thẹn, cảm thấy vẫn rèn luyện thể nhiều hơn mới , thể tỏ quá tiểu thư.

 

Hạ Thanh Nịnh cũng cầm vài viên gạch, vội vàng đuổi theo Đại Nha, tò mò hỏi: “Đại Nha, ở đây?”

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

tới cho con Vàng ăn.” Đại Nha cúi đầu trả lời, cô xách một sọt gạch mà đường chẳng hề thở dốc, tiếp tục giải thích với Hạ Thanh Nịnh: “Con Vàng là ch.ó nhặt về, bọn họ cho nuôi ở nhà mới, nên nuôi nó ở nhà cũ bên , rảnh rỗi thì qua cho nó ăn.”

 

“À, .” Hạ Thanh Nịnh hộp cơm trong tay, lúc mới bừng tỉnh đại ngộ.

 

Chẳng mấy chốc Đại Nha giúp Hạ Thanh Nịnh xách gạch về. Sau khi cô định xây bồn hoa, bảo xách gạch thế chậm quá, cô bảo tìm một cái gùi . Cứ như hai một gùi, một xách, hơn một tiếng đồng hồ chuyển hết đống gạch đó về sân.

 

“Thanh Nịnh, cô sửa cái sân , xây bệ, chuyển đất, lên núi đào hoa các thứ ?” Đại Nha rửa tay, nhận lấy cốc nước Hạ Thanh Nịnh đưa, thấp giọng hỏi.

 

“Ừ, nhưng mấy cái vội, mỗi ngày một ít là .” Hạ Thanh Nịnh cũng khát, uống nước .

 

“Cô một lâu lắm.” Đại Nha bộ dạng liễu yếu đào tơ của Hạ Thanh Nịnh, mở miệng : “Sau rảnh sẽ tới giúp cô.”

 

“Không cần, cần , mỗi ngày một chút, bao lâu là xong mà.” Hạ Thanh Nịnh vội xua tay từ chối. Vừa nãy giúp chuyển gạch đủ vất vả , cô dám mặt dày phiền thêm việc chân tay nữa.

 

Đại Nha há miệng, thôi, do dự một chút, cúi đầu xuống nhỏ giọng : “Thanh Nịnh, chúng bạn ?”

 

 

Loading...