“Mạo danh em á?” Hạ Cốc Vũ buông đôi đũa trong tay xuống, mặt nghi hoặc tò mò, Lư Lệ Quyên : “Không thể nào, quân đội kiểm tra nghiêm ngặt như , khả năng xem thư giới thiệu mà thả , chuyện như thế xảy ?”
Nếu hôm nay tới quân đội trải qua ba kiểm tra theo quy định, cô thể sẽ tin tình huống . Rốt cuộc thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng , nhưng quân đội xác minh phận nghiêm như , thể mạo danh cô .
Lư Lệ Quyên cố ý oan uổng Hạ Thanh Nịnh mặt Hạ Cốc Vũ, chính là giả vờ " bụng" nhắc nhở, để Hạ Cốc Vũ cảm thấy là , tranh thủ chút thiện cảm. Nào ngờ cô phóng viên Bắc Thành nắm trọng điểm đến thế.
Bị Hạ Cốc Vũ hỏi vặn , Lư Lệ Quyên nhất thời tìm lý do thích hợp để giải thích. Không để ấn tượng là kẻ đặt điều thị phi, Lư Lệ Quyên đành kiên trì bịa tiếp: “À , là thế , cô cũng tới quân đội theo chồng, mang theo thư giới thiệu, nhưng đón em sơ suất, xem thư giới thiệu, tưởng nhầm cô là em nên đón về. Cô ả chắc thấy công việc ngon ăn, thế phận của em, nên cố ý , cứ thế dọn phòng ở.”
Sở dĩ Lư Lệ Quyên thẳng tên Hạ Thanh Nịnh là vì cô dù cũng là vợ Lục đoàn trưởng, mà Lục đoàn trưởng che chở vợ vô cùng, cô rước thêm rắc rối. Chỉ cần để đồng chí phóng viên một như , lòng nhắc nhở là .
sợ cái gì thì cái đó đến, cô dứt lời liền thấy Hạ Cốc Vũ bên cạnh hứng thú hỏi: “Lại còn loại như thế ? Người đó tên là gì, em đề phòng cô mới .”
Cô phóng viên hỏi kỹ thật đấy! Lư Lệ Quyên trong lòng chút cuống, sợ trộm gà thành còn mất nắm gạo.
“Cái khó lắm.” Lư Lệ Quyên vẻ khó xử, giống như tới nước vẫn còn lương thiện giữ mặt mũi cho : “Cô dù cũng là nhà quân nhân tới theo chồng, nể mặt cô thì cũng nể mặt chồng cô chút chứ.” Nói xong đặc biệt nhấn mạnh: “Với chị cũng loại thích khua môi múa mép lưng khác, chỉ là lòng nhắc nhở em gái một tiếng thôi.”
Những lời của Lư Lệ Quyên đầy sơ hở, Hạ Cốc Vũ ngốc, thể ngây thơ tin lời cô .
Tuy nhiên nể tình cô là đồng nghiệp , cô cũng vạch trần, chỉ với vẻ đầy ẩn ý: “Vậy phụ nữ mạo danh em cũng ngốc thật đấy, rõ em sẽ tới, sự việc sẽ bại lộ, mà còn loại chuyện tốn công vô ích .”
“Ừ ừ, thì thế chứ lị.” Lư Lệ Quyên tưởng cô tin , vội vàng phụ họa, đó nhắc nhở nữa: “Mấy cái khăn mặt đồ dùng , em đừng dùng, mất vệ sinh lắm.”
“Dạ, chị xem em tới, đồ đạc còn dọn xong, trong phòng cũng bừa bộn, là đợi em dọn dẹp xong xuôi, mời chị tới chơi nhé.” Hạ Cốc Vũ khéo léo lệnh đuổi khách, thật sự thích chuyện tiếp với kiểu .
“Được , chị lên nhà ...” Lư Lệ Quyên tưởng cô mệt nghỉ ngơi nên mới bảo về, định để cái nồi đất đây cho cô ăn thêm, thì Hạ Cốc Vũ chặn , chỉ cô lễ phép : “Chị ơi, canh gà chị cũng bưng về giúp em luôn nhé, em mới tàu xe, thật sự ăn nổi đồ nhiều dầu mỡ, tấm lòng của chị em xin nhận ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-261-khong-mac-bay-cua-co.html.]
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nụ mặt Lư Lệ Quyên cứng đờ trong chốc lát, cô nhận cô phóng viên Hạ hình như đang cố tình giữ cách với . Do dự một chút, cô vẫn tiếp tục hiến ân cần: “Vậy , em gái nếu đói bụng, hoặc ăn món gì khác thì bảo chị, chị cho ăn.”
“Sao em dám mặt dày phiền chị mãi .” Hạ Cốc Vũ lập tức tỏ rõ thái độ: “Ở đây hình như nhà ăn, em ăn ở nhà ăn là ạ.”
Hai thêm vài câu, Lư Lệ Quyên lúc mới bưng nồi đất . Chờ Hạ Cốc Vũ đóng cửa , nụ mặt Lư Lệ Quyên lập tức biến mất, thậm chí còn đầu về phía cửa phòng nhỏ giọng xì một tiếng: “Đồ điều! Có gì đặc biệt hơn chứ, hừ, tưởng là cái thá gì chắc.”
Vừa dứt lời, nào ngờ đầu liền thấy Tô Hướng Nam thế mà đang cầm hộp cơm ngay lưng .
Mặt mũi Lư Lệ Quyên lập tức nén nổi vẻ hổ, Tô đoàn trưởng thấy lời . Chỉ thấy cô chột Tô Hướng Nam, lắp bắp chào hỏi: “Tô, Tô đoàn trưởng, tới đưa cơm tối cho đồng chí Hạ ? Anh xem cũng mới mang canh gà cho cô xong.”
Thực Lư Lệ Quyên nhỏ, Tô Hướng Nam căn bản thấy cô gì, nhưng thấy cô bưng nồi đất tay, ân cần tới đưa đồ ăn cho một lạ như , liền đây là đang xun xoe nịnh bợ .
Đối với loại hành vi cố tình bợ đỡ lấy lòng , Tô Hướng Nam luôn chút chướng mắt, thái độ với cô cũng nhiệt tình như bình thường, mở miệng đáp: “Cán bộ Lư cũng lòng quá nhỉ.”
Vốn đang nghi ngờ Tô đoàn trưởng thấy lời , giờ thấy thái độ của , Lư Lệ Quyên cảm thấy tám chín phần mười là thấy .
Thần sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ mất tự nhiên, cũng giải thích thế nào, chỉ nhanh chóng rời , vì thế vội vàng : “Anh tìm đồng chí Hạ , ... đây.” Nói xong cúi đầu, bước nhanh lên lầu.
Tô Hướng Nam cũng quá để ý, giơ tay gõ cửa phòng Hạ Cốc Vũ.
Trong phòng, Hạ Cốc Vũ thấy tiếng gõ cửa, tự chủ mà nhíu mày, còn tưởng Lư Lệ Quyên vòng định tặng đồ gì đó. Lần cô quyết tâm , cái gì cũng nhận.
Hạ Cốc Vũ giữ vẻ mặt bình tĩnh mở cửa , ngờ ngoài cửa là Tô Hướng Nam, nghi hoặc hỏi: “Đồng chí Tô?”