Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 26: Bằng chứng đến rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:05:30
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu ngại nhiều ở đây, Hạ Thanh Ninh nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi đàn ông mặt ngay lập tức. Người đàn ông thật sự quá tuyệt vời.
"Tiền lương gì?" Lục Lập Đông ngơ ngác hiểu.
"Ôi chao, Lập Đông ơi, em trai con đúng là chẳng nể tình đối với cái nhà chút nào, trong lòng nó chỉ tiền thôi..." Vương Minh Phương thấy Lục Kinh Chập đòi tiền, bắt đầu bài ca đạo đức giả.
Trong chốc lát tiếng chuyện, tiếng lóc, tiếng bàn tán... vang lên ngớt.
Ngay khi trong sân đang ầm ĩ hỗn loạn thì một giọng nam trầm truyền đến:
"Làm cái gì mà ồn ào thế?"
Theo tiếng , Lục Bách Xuyên bước sân. Ông là trí thức nho nhã, dáng vẻ trông quá uy nghiêm, nhưng với tư cách là chủ gia đình, lời của ông cũng tự mang sức nặng.
Người chủ cuối cùng cũng về, Hạ Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm. Tiền lương của nguyên chủ, Vương Minh Phương trả cũng .
Nhìn cái sân đầy và Vương Minh Phương đang sướt mướt, Lục Bách Xuyên nhíu mày hỏi:
"Có chuyện gì ?"
Hạ Thanh Ninh chủ động bước lên, kể đầu đuôi sự việc một lượt. Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, Lục Bách Xuyên Vương Minh Phương :
"Đưa sổ ghi chép của Thanh Ninh cho xem."
Vương Minh Phương cầm cuốn sổ trong tay, lề mề mãi mới miễn cưỡng đưa .
Lục Bách Xuyên cúi đầu xem cuốn sổ, lật đến trang cuối cùng, kỹ xong mới mở miệng:
"Mấy năm nay Thanh Ninh tổng cộng gửi 478 đồng chỗ bà. Nếu bây giờ con bé tự quản lý, bà lấy tiền trả cho nó."
Vương Minh Phương liền cuống lên. Bắt bà một lúc nhả nhiều tiền như quả thực còn khó chịu hơn g.i.ế.c bà , vội biện giải:
"Không , ông Lục ông đấy thôi, tiền của bọn trẻ đều gộp chung để chi tiêu cho gia đình. Ông xem cái máy may, cái đài, cả xe đạp trong nhà... cái nào mà chẳng là bỏ tiền mua..."
"Thím , thím nhớ nhầm đấy? Cái đài là của hồi môn của chị dâu, máy may là phần thưởng trong xưởng tặng cháu năm ngoái vì bình bầu là nữ công nhân ưu tú." Hạ Thanh Ninh thẳng thừng vạch trần lời dối của bà , sách mách chứng.
"Thế còn cái xe đạp thì ? Xe đạp chắc chắn là bỏ tiền mua , mấy trăm đồng đấy." Vương Minh Phương bám lấy cơ hội cuối cùng, phản bác.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hạ Thanh Ninh bà , giả vờ thắc mắc:
" xe đạp cháu nào mà! Cũng bắt cháu trả tiền ?"
"Xe cứ để đó, thím cũng cấm cháu . Thế , cho cháu đấy." Nói Vương Minh Phương sang Hà San San:
"San San, mau đưa chìa khóa cho Thanh Ninh."
Khóe môi Hạ Thanh Ninh nhếch lên một nụ mỉa mai. Người cũng thật hổ, dám chiếc xe cũ nát mua thành mấy trăm đồng, giờ còn dùng cái xe nát đó để bịt miệng cô, tính toán thật đấy.
Lúc Hà San San tới, mặt mày cam lòng móc chìa khóa xe đưa mặt Hạ Thanh Ninh.
Hạ Thanh Ninh nhận, Vương Minh Phương nhạt, đó :
"Thím , cháu thấy cần ."
"Cháu xem, thím cho cháu , là tự cháu đấy nhé." Vương Minh Phương lập tức chộp lấy cơ hội .
Hạ Thanh Ninh chỉ tay góc sân, đầu Vương Minh Phương bảo:
"Kinh Chập mua cho cháu một chiếc xe mới , cháu xe của thím ."
Vương Minh Phương và Hà San San theo ngón tay Hạ Thanh Ninh, lúc mới phát hiện trong góc sân dựng một chiếc xe đạp mới toanh. Logo "Phượng Hoàng" đủ màu sắc rực rỡ ánh hoàng hôn trông vô cùng chói mắt.
Vương Minh Phương vẻ mặt đầy bất ngờ, còn Hà San San thì tràn ngập sự ghen tị và đố kỵ.
Lục Kinh Chập thế mà mua xe đạp cho nó, còn là xe Phượng Hoàng!
"Đừng nhiều nữa, lấy tiền trả cho Thanh Ninh." Lục Bách Xuyên lên tiếng.
Giờ Vương Minh Phương còn bất cứ lý do gì để chiếm đoạt tiền của nguyên chủ nữa. Chỉ thấy bà cực kỳ miễn cưỡng trong phòng.
Một lúc lâu bà mới lề mề , trong tay cầm một xấp tiền, đưa đến mặt Hạ Thanh Ninh, đổi bộ mặt hòa ái thường ngày:
"Thanh Ninh , thím chỉ ngần thôi, cháu cầm , còn thím sẽ đưa ."
Hạ Thanh Ninh liếc tiền trong tay bà . Những tờ mười đồng xếp chồng lên , trông chỉ là một xấp mỏng, ước chừng chỉ hơn trăm đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-26-bang-chung-den-roi.html.]
Định dùng chút tiền để đuổi khéo cô ?
Mụ già gian ác quả nhiên sẽ trả tiền sảng khoái như . Miệng bà " ", chắc chắn là " bao giờ". Hôm nay nếu bắt bà trả hết, e là còn cơ hội.
Chỉ thấy Hạ Thanh Ninh giấu nụ bên môi, giả vờ thắc mắc:
"Chìa khóa của thím chẳng đeo cổ ? Sao tiền ?" Sau đó như nghĩ điều gì, cô tỏ vẻ lo lắng:
"Ôi, lẽ hòm tiền của thím cũng trộm ? Để cháu lấy giúp thím, thím mở xem thử xem." Nói bộ định phòng.
Vương Minh Phương là đa nghi, bao giờ thói quen gửi tiền ngân hàng, chỉ thích giữ bên , thấy sờ bà mới yên tâm.
Mỗi nguyên chủ đưa tiền, bà đều cất cái hòm gỗ nhỏ trong tủ quần áo ở phòng . Vì nghĩ nguyên chủ dám ý đồ gì nên đôi khi cất tiền bà cũng chẳng thèm tránh mặt, cho nên nguyên chủ rõ bà giấu tiền ở .
Vương Minh Phương Hạ Thanh Ninh đòi lấy hòm tiền thì cuống quýt cả lên, vội vàng :
"Ôi chao, cháu xem trí nhớ của thím , quên béng mất việc chứ." Bà để khác tích cóp bao nhiêu tiền, vội vàng tiến lên kéo Hạ Thanh Ninh :
"Thím lấy cho cháu ngay đây." Nói xong nhanh phòng.
Một lúc lâu Vương Minh Phương mới từ trong phòng , kiểm soát biểu cảm mặt, đưa tiền cho Hạ Thanh Ninh:
"Thanh Ninh , thím bao giờ ý định lấy tiền của cháu , đều là ý cả, sợ cháu còn trẻ hiểu chuyện tiêu pha phung phí nên mới giữ hộ thôi. Cháu xem 478 đồng, một xu thiếu, tất cả đều ở đây."
Quả nhiên "gió chiều nào che chiều " gọi tên Vương Minh Phương. Thấy sự việc còn đường cứu vãn, bà bày bộ dạng hào phóng rộng lượng.
Hạ Thanh Ninh giơ tay định lấy xấp tiền từ tay Vương Minh Phương. Đối phương chằm chằm cô, mặt nụ từ mẫu, nhưng ngón tay âm thầm dùng sức giữ chặt, chịu buông . Có thể thấy bà cam lòng đến mức nào khi đưa tiền .
Hạ Thanh Ninh vẫn giữ nụ mặt, "Cảm ơn thím" dùng sức giật mạnh xấp tiền về.
Cầm xấp tiền nặng trịch trong tay, Hạ Thanh Ninh cảm thấy tâm trạng vô cùng sảng khoái.
"Thanh Ninh, tiền lương của cháu giờ tính toán rõ ràng giao cho cháu , cháu cất cho kỹ đấy, đừng để lát nữa giống San San lấy mất, chỗ thím còn đấy." Vương Minh Phương giọng mỉa mai.
Dù hôm nay bà mất mặt mất của, phát tiết chút bất mãn thì cục tức trong lòng nuốt trôi.
"Chỉ cần thím nhòm ngó thì mất ạ." Hạ Thanh Ninh cũng ngán, đáp trả ngay.
Nghe nhắc đến chuyện mất tiền, Hà San San tiền trong tay Hạ Thanh Ninh, bỗng bước lên với cô:
"Giờ mày nhiều tiền thế , trả mười đồng trộm của tao chứ."
Cô vẫn chịu bỏ cuộc, dù mười đồng cũng nhỏ, cô vất vả tích cóp hơn một tháng trời đấy.
Sắc mặt Hạ Thanh Ninh lạnh xuống. Cô ngờ Hà San San đến giờ vẫn tiếp tục vu oan cho . Chỉ cô lạnh lùng :
"Vừa chứng minh tiền mua đồ là do Kinh Chập đưa. Cô mặt bao nhiêu vu oan cho , nh.ụ.c m.ạ , chẳng lẽ nên xin ?"
"Tiền của tao trộm, dựa tao xin nhận sai với mày?" Hà San San vẻ mặt khinh thường, tiếp tục:
"Muốn tao xin mày cũng thôi, trừ phi mày đưa bằng chứng. Nếu mày chứng minh tiền do mày trộm, đừng xin , bắt tao quỳ xuống xin cũng ."
Cô chắc chắn Hạ Thanh Ninh đưa bằng chứng. Nếu bằng chứng thì đưa từ lâu , còn nhẫn nhịn đến tận bây giờ ?
" cần cô quỳ." Hạ Thanh Ninh nhẹ giọng , đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên vẻ thông minh. Cô tiếp tục:
"Chỉ cần cô trả 28 thước phiếu vải cô lấy của mấy năm nay là ."
Bắt cô quỳ cũng chẳng lợi lộc gì cho , còn mang tiếng khắt khe, chi bằng lấy chút lợi ích thực tế.
Hiện tại cô tiền nhưng thiếu phiếu vải, mà Hà San San vì tháng nào cũng mua quần áo nên mua nhiều phiếu vải ở chợ đen để tích trữ.
"Đưa thì đưa." Hà San San do dự một giây đồng ý ngay, đó giở giọng vô :
" nếu mày đưa bằng chứng thì chứng tỏ là mày trộm, mày trả tao tiền." Nói xong bồi thêm một câu:
"Tao cho mày thời gian một ngày. Sau một ngày mày bằng chứng thì trả tiền tao."
Hà San San dứt lời, ngoài cổng viện đột nhiên vang lên giọng một phụ nữ:
"Xin hỏi, giáo sư Lục nhà ?"
Hạ Thanh Ninh đầu , bên môi nở một nụ nhạt, tự tin :
"Không cần một ngày , bằng chứng đến ."