"... tâm tư gì chứ? chẳng qua nổi việc cô đối xử với thằng bé như thế nên mới lời công đạo thôi." Tôn Lệ rõ ràng chút chột , khi câu cũng mấy phần tự tin.
"Hừ, cô lấy lòng con trai như thế, chẳng là ngày leo lên kế nó ?" Thạch Á Mẫn trực tiếp vạch trần tâm tư cô , tiếp: " cho cô , cô sớm từ bỏ ý định đó ! Đừng nó là đây vẫn còn sống sờ sờ, cho dù ly hôn với Tô Hướng Đông thật thì cũng đời nào để mắt đến cô ."
"Cô giáo Thạch, cô đừng bậy... bao giờ ý nghĩ đó cả, huhu..." Tôn Lệ bỗng nhiên òa lên, vẻ mặt đầy oan ức: "Cô giáo Thạch, cô thể vu oan cho như , huhu... Cô bắt nạt quá đáng."
Cô lên, tình thế lập tức đảo chiều. Những khác trong phòng bệnh ban đầu chỉ xem náo nhiệt, giờ thấy Tôn Lệ chịu oan ức lớn như đều tự chủ mà ném ánh mắt trách cứ về phía Thạch Á Mẫn.
"Mẹ ơi, dì Tôn như ạ!" Tô Dương thấy Tôn Lệ , dì vì bênh mới mắng, bèn cẩn thận lên tiếng.
"Mày câm miệng cho tao!" Thạch Á Mẫn quát con trai, châm chọc hỏi: "Sao? Mày thật sự cô mày ?"
Lúc những xung quanh đều nổi nữa, nhao nhao lên tiếng bênh vực Tôn Lệ: "Cô giáo Thạch, cơm thể ăn bậy nhưng lời thể bừa. Người cô y tá Tôn vẫn là con gái nhà lành, cô thể bôi nhọ thanh danh như thế ." " đấy cô giáo Thạch, cũng lòng nhắc nhở cô thôi, lôi chuyện tác phong cá nhân đây chứ." "Cô giáo Thạch, cô mất con gái tâm trạng chúng hiểu, nhưng cô thể ai cũng mắt, gặp ai cũng gây sự chứ."
Nghe chỉ trích, mặt Thạch Á Mẫn lúc xanh lúc trắng. Tuy bất chấp hình tượng mà cãi nhưng tiếng "lên án" cô quá nhiều, nhất thời khiến cô đỡ nổi.
Lúc Hoàng Thải Bình nãy giờ im lặng mới mở miệng: "Tiểu Tôn, em bớt tranh cãi . Đây dù cũng là chuyện nhà Á Mẫn, em dù lòng thì cũng là ngoài. Mấy năm nay Á Mẫn cũng dễ dàng gì, em thông cảm cho cô ." Nói xong, cô sang Thạch Á Mẫn, dịu dàng tiếp: "Á Mẫn, nỗi khổ của bọn tớ đều hiểu, nhưng cảm xúc của đúng là định lắm. Hay là thế , hai tuần tới tớ đón Tô Dương về nhà tớ chăm sóc giúp . Chân nó cần chăm sóc, khéo nó với con nhà tớ cũng thể bạn."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hạ Thanh Nịnh bên cạnh chứng kiến bộ quá trình, Hoàng Thải Bình khỏi nhíu mày. Cô dùng khuỷu tay huých nhẹ Lục Kinh Chập, nhỏ giọng hỏi: "Vị bác sĩ là bạn của chị dâu cả ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-244-co-co-de-quen-thu-gi-o-nha-toi-khong.html.]
Đối với câu hỏi bất ngờ của Hạ Thanh Nịnh, Lục Kinh Chập cũng nghĩ nhiều, chỉ tưởng cô tò mò nên đáp: "Quan hệ hình như cũng khá ."
"Thế chồng của bác sĩ qua đời, hoặc là họ ly hôn ?" Hạ Thanh Nịnh tiếp tục hỏi. Thật trong sách những chi tiết , tất cả đều do Hạ Thanh Nịnh suy đoán thông qua cuộc đối thoại, thần thái và cách xử sự của mấy họ.
"Sao em ?" Lục Kinh Chập lúc rõ ràng ngạc nhiên. Vừa tưởng vợ chỉ tán gẫu vài câu, ngờ cô cả điều .
Quả nhiên cô đoán sai. So với Tôn Lệ vạch trần xong dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng cảm với kỹ năng diễn xuất vụng về, thì Hoàng Thải Bình đẳng cấp cao hơn nhiều. Nếu cô thực sự coi Thạch Á Mẫn là bạn , khi Tôn Lệ mới mở miệng khó Thạch Á Mẫn, cô ngăn ngay, chứ hai đối chọi gay gắt, cãi xong xuôi mới nhảy đóng vai , thuận tiện đưa đề nghị hợp lý - đón Tô Dương về nhà dưỡng thương. Cô là bác sĩ, bao nhiêu bệnh nhân đón về nhà, cứ nhất quyết đòi đón Tô Dương, trong chắc chắn nguyên nhân. Trừ lý do cô và Thạch Á Mẫn là bạn thực sự giúp trông con - cái lý do thấy thuyết phục - thì chỉ còn một nguyên nhân: cô tạo cơ hội để tiếp xúc và ở bên cạnh Tô Hướng Đông nhiều hơn. Tô Dương đến nhà cô , Thạch Á Mẫn thích con trai nên tự nhiên sẽ ít đến thăm, đến thăm con đương nhiên sẽ là Tô Hướng Đông.
Hạ Thanh Nịnh cho Lục Kinh Chập những phân tích , vì trong mắt cô Lục Kinh Chập chính là một thẳng đuột, chắc hiểu. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lục Kinh Chập, Hạ Thanh Nịnh một câu đầy ẩn ý: "Anh cả cũng hoan nghênh phết đấy nhỉ." Thực cũng chẳng lạ, Tô Hướng Đông hơn ba mươi tuổi lên đến chức đại tá, tướng mạo tuấn tú lịch sự, gia cảnh thì miễn bàn, tương lai càng là tiền đồ vô lượng.
Nghe xong câu , Lục Kinh Chập nhíu mày, hỏi thêm nữa, dường như đang suy ngẫm điều gì đó.
Quả nhiên như Hạ Thanh Nịnh nghĩ, Thạch Á Mẫn giờ chỉ đề phòng Tôn Lệ, đối với Hoàng Thải Bình mảy may nghi ngờ, cực kỳ tin tưởng cô , lập tức đồng ý đề nghị, còn cảm kích : "Được, phiền nhé Thải Bình." "Bạn bè với gì phiền, khách sáo quá." Hoàng Thải Bình tỏ tự nhiên hào phóng, mỉm trả lời.
Vì Thạch Á Mẫn đang cãi với , Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Chập đến xong chỉ một bên, tiện lên tiếng chào hỏi. Giờ thấy sự việc êm xuôi, hai mới cùng bước tới chào hỏi Thạch Á Mẫn. Do sự cố bánh quy hôm qua, Hạ Thanh Nịnh mua riêng quà gì cho Tô Dương nữa, đồ mua đến cũng giao trực tiếp cho Thạch Á Mẫn, xử lý thế nào để cô quyết định. Vì hôm qua nổi giận với Hạ Thanh Nịnh nên Thạch Á Mẫn hiện tại đối mặt với cô biểu cảm rõ ràng tự nhiên lắm, nhưng cũng hạ xin gì cả, nhận lấy đồ một câu "cảm ơn" lấy lệ.
Lúc Tô Mạn từ phòng t.h.u.ố.c lấy t.h.u.ố.c xong phòng bệnh, cùng cô là Tô Hướng Tây. Tô Hướng Tây chắc cũng đến thăm Tô Dương. Ở trong phòng bệnh một lát, Lục Kinh Chập bỗng nhiên gọi Tô Mạn ngoài chuyện riêng. Bị ông Tư vốn luôn lạnh lùng gọi ngoài, Tô Mạn lúc đầu còn thắc mắc, nhưng nhanh cô nhận điều gì đó, tay bất giác nắm chặt vạt áo, lộ rõ vẻ căng thẳng. Hai để ý rằng khi họ ngoài, phía một lén lút theo.
Lục Kinh Chập cùng Tô Mạn đến góc hành lang. Anh bình tĩnh Tô Mạn, mở miệng hỏi: "Tô Mạn, hôm chuyển nhà, em để quên thứ gì ở nhà ?"