Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 241: Em, đau môi

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:21:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai tay chống lên tường, chỉ chừa cho cô một gian nhỏ hẹp để dung . Sau lưng là bức tường cứng ngắc, mặt là khuôn mặt gần trong gang tấc của . Hạ Thanh Nịnh còn kịp phản ứng ép chặt, hôn ngấu nghiến. Động tác của mạnh mẽ đến mức thô bạo, như sự bùng nổ khi kìm nén đến cực hạn.

 

Chờ Hạ Thanh Nịnh phản ứng thì môi ép cô đến mức thở nổi. Cánh môi, khoang miệng cướp đoạt như mưa rền gió dữ. Hạ Thanh Nịnh luống cuống mở to mắt, kinh ngạc tức giận, giơ tay vô thức đ.ấ.m vai , buông . Giây tiếp theo tay cô bắt lấy, dường như chỉ thoáng dùng sức một chút, tay cô giữ chặt đỉnh đầu. Anh chỉ dùng một tay là thể dễ dàng khống chế cô. Cô theo bản năng đầu chỗ khác tránh né nụ hôn của , nhưng cho cô cơ hội, trực tiếp cúi đầu, nữa hôn xuống một cách cường ngạnh.

 

Trước sức mạnh tuyệt đối, sự phản kháng của Hạ Thanh Nịnh trở nên vô nghĩa. Nụ hôn của Lục Kinh Chập như để trút bỏ cảm xúc, như chiếm hữu , mang theo sự điên cuồng bất chấp tất cả. Sổ tay, sổ tiết kiệm, ảnh chụp đều rơi lả tả mặt đất. Cô từ bỏ giãy giụa, mặc kệ càn rỡ đòi hỏi vô độ.

 

Hồi lâu , Lục Kinh Chập rốt cuộc cũng dần bình tĩnh , buông tay Hạ Thanh Nịnh nhưng thả cô . Hai tay chống tường, tạo thành một gian nhỏ hẹp, vẫn giam hãm cô giữa và bức tường, dường như chỉ cần buông lỏng tay là cô sẽ rời bỏ ngay lập tức. Anh vùi đầu hõm cổ cô, cằm tựa lên xương quai xanh, cơ thể chút rã rời dựa cô. Hạ Thanh Nịnh đó . Vì sự đòi hỏi điên cuồng của , môi cô tê dại và đau nhức. Cô hiểu Lục Kinh Chập ngày thường thanh lãnh tự chủ là thế, tại như biến thành một khác, quả thực như phát điên, lý trí gì đó, rụt rè gì đó bay biến sạch.

 

Trong phòng yên tĩnh lạ thường. Bị nhốt trong gian chật hẹp, cô thậm chí thể lờ mờ thấy tiếng tim đập kịch liệt của . Anh dựa cô, thở nóng rực phả cổ cô, hồi lâu động tĩnh gì. Ngay lúc cô do dự nên mở miệng nhắc buông thì bỗng hỏi: "A Nịnh, em tim ?"

 

Giọng đó giống vẻ trầm đạm nhiên thường ngày, ngược giống như đứa trẻ oan ức. Bất lực, buồn bã, bi thương, thất vọng... đan xen , mà cô đơn đến thế. Vừa mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ "yếu đuối" bấy nhiêu. Câu như trách cứ, lộ sự bất lực vì thấu hiểu. Lòng Hạ Thanh Nịnh khẽ rung động. Liền thấy Lục Kinh Chập thẳng dậy, chớp mắt hỏi: "Tâm ý của đối với em, em thật sự cảm nhận chút nào ?"

 

Sao cô thể cảm nhận chứ? Chính vì cảm nhận nên cô mới mâu thuẫn, đau khổ đến thế. Một mặt tranh thủ, một mặt bỏ xuống lòng tự trọng và kiêu hãnh.

 

"Nếu thích em, về quê cùng em? Nếu thích em, đưa em đến bộ đội? Nếu thích em, gặp em sớm một chút mà ăn ngủ gấp rút trở về? Nếu thích em, cùng em..." Lục Kinh Chập thêm nữa mà ánh mắt u tối Hạ Thanh Nịnh. Nếu "thích" thể vật hóa, nhất định sẽ chút do dự móc cho cô xem rõ ràng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-241-em-dau-moi.html.]

Nghe tỏ tình thẳng thắn như , trái tim Hạ Thanh Nịnh như sống nữa. Sau sự kinh ngạc là niềm hạnh phúc to lớn. Cô mở miệng giải thích: "Tối qua em hỏi , bảo ái mộ em , bảo ." Nói tấm ảnh rơi đất, khẽ : "Em tưởng bảo duy nhất đời là cô ."

 

"Không , bất kỳ ai khác." Lục Kinh Chập phảng phất hiểu điều gì, nhẹ nhàng ôm Hạ Thanh Nịnh lòng, chân thành và trịnh trọng : "Người trong lòng là em, chỉ em thôi!" Ngừng một lát, tiếp: "Anh bao giờ thấy tấm ảnh , cũng ai kẹp trong sách. Anh sẽ điều tra. Còn chuyện hôm qua, ý là: 'Người đó em thì còn thể là ai'."

 

Hạ Thanh Nịnh giải thích xong, ấm ức đều tan biến trong khoảnh khắc , nghiêm túc gật đầu tỏ ý tin tưởng . "Sao em gì?" Lục Kinh Chập chút sốt ruột, cúi đầu cô, sợ cô vẫn tin , vẫn ly hôn. Hạ Thanh Nịnh chút ngượng ngùng, hồi lâu mới : "Em... đau môi."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Lục Kinh Chập vội vàng cúi xuống , mới phát hiện môi cô sưng đỏ. Lúc mới ý thức hành vi của thô bạo đến mức nào, trong lòng lập tức hối hận, sợ Hạ Thanh Nịnh hiểu lầm , vội giải thích: "Xin em, mất kiểm soát." Lại vội bổ sung: "Bình thường sẽ như thế ."

 

"Bộ dạng của đúng là... dọa ." Hạ Thanh Nịnh cong môi, tiếp: "Hơn nữa như cũng là hôn, thuần túy là đang... gặm thì ." Lục Kinh Chập đang thắc mắc thì giây tiếp theo Hạ Thanh Nịnh vòng tay qua cổ , dùng hành động thực tế cho thế nào mới là hôn thật sự. Hai bày tỏ tâm ý, động tác đều lưu luyến chân thành. Qua một hồi lâu mới luyến tiếc tách , môi Hạ Thanh Nịnh dường như càng đau hơn.

 

Nhặt sổ tay, sổ tiết kiệm và tấm ảnh đất lên để sang một bên. Hôm qua tìm Tô Dương cả đêm, náo loạn một trận, hai hiện tại đều kiệt sức. Sau khi bôi son dưỡng môi cho Hạ Thanh Nịnh, Lục Kinh Chập với cô: "Em ngủ ở đây , sang phòng bên cạnh."

 

"Tại ?" Hạ Thanh Nịnh lập tức giơ tay kéo áo , buột miệng hỏi. "Em chẳng đang đến 'tháng' ?" Lục Kinh Chập vẻ mặt nghiêm túc : "Vừa nãy em mới bảo thể ngủ cùng mà."

 

Hạ Thanh Nịnh dở dở . Vừa nãy cô chỉ thuận miệng tìm cớ, tên ngốc thế mà tin thật. Chỉ thấy cô nhếch khóe môi, ghé sát tai thì thầm một câu. Mắt Lục Kinh Chập lập tức sáng rực lên.

 

 

Loading...