Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 238: Tất cả là tại cô!
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:21:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết tin đứa trẻ mất tích, cả hai nhà họ Tô đều huy động bộ nhân lực, những hàng xóm nhiệt tình cũng đổ hỗ trợ tìm kiếm. Đây là doanh trại quân đội, kỷ luật nghiêm minh, đứa trẻ thể nào lạc bắt cóc , chỉ sợ giống như lời Tô Mạn , thằng bé nhất thời nghĩ quẩn chuyện dại dột.
Vì , nhiều tự phát bờ sông, ven hồ, những nơi nước, dùng đèn pin soi mặt nước xem thứ gì nổi lên . Mọi tìm kiếm suốt đến tận gần sáng cũng thấy bóng dáng Tô Dương . Để một canh chừng ở những chỗ nước sâu, ngoại trừ Tô Vân Long và Chu Tuệ Dĩnh yên tâm về cháu nội nên kiên quyết đòi tiếp tục tìm kiếm bên ngoài, những khác đều kiệt sức, tụ tập nhà họ Tô để bàn bạc đối sách tiếp theo.
Trong phòng, Thạch Á Mẫn lúc mới sợ hãi. Cô bệt xuống đất, nhớ những hành động đối xử với con trai trong hơn nửa năm qua mà thành tiếng, nắm chặt lấy tay Tô Hướng Đông, ngừng hỏi: "Tô Dương sẽ đúng ? Nó nhất định thể chuyện gì . Em mất con gái , nếu con trai cũng còn, em cũng sống nổi nữa."
Trong lòng Tô Hướng Đông tuy vô cùng lo lắng, nhưng vợ đang bên bờ vực sụp đổ tinh thần, cũng nỡ trách mắng thêm lời nào, sợ cô thật sự chuyện dại dột, bèn an ủi: "Sẽ , Tô Dương hiểu chuyện như , sẽ chuyện khiến đau lòng . Có lẽ nó chỉ tìm một chỗ yên tĩnh một thôi."
Nghe đến hai chữ "hiểu chuyện", Thạch Á Mẫn rốt cuộc kìm nén nữa, càng dữ dội hơn. Tô Dương của cô quả thực hiểu chuyện. Từ khi em gái lạc, nó bao giờ dám cô tức giận, việc gì cũng cẩn thận từng li từng tí. Mỗi cô tìm cớ hoặc vô cớ mắng mỏ, trách phạt, nó đều cúi đầu im lặng chịu đựng, bao giờ cãi phản bác nửa lời.
"Ông trời ơi, con từng chuyện thương thiên hại lý gì, tại ông trừng phạt con như ?" Thạch Á Mẫn là giáo viên tiểu học, vốn chú trọng hình tượng, nhưng giờ con trai mất tích, cô chẳng còn màng gì nữa, bệt đất gào t.h.ả.m thiết.
Lúc , Hạ Thanh Nịnh và Lục Kinh Chập bảy tám tiếng đồng hồ tìm kiếm cũng từ bên ngoài bước . Thấy bộ dạng kiệt sức của hai , Tô Mạn gì, lẳng lặng rót hai cốc nước đưa cho họ.
Bỗng nhiên, ánh mắt Thạch Á Mẫn rơi xuống Hạ Thanh Nịnh. Một lát , cô bất ngờ bật dậy, lao đến mặt Hạ Thanh Nịnh, giật lấy cốc nước tay cô hắt thẳng mặt cô. Lục Kinh Chập đang cạnh Hạ Thanh Nịnh phản ứng cực nhanh, thủ nhanh nhẹn kéo cô lưng che chở, bộ nước hắt hết lên .
"Anh ?" Hạ Thanh Nịnh hốt hoảng, vội vàng xem xét Lục Kinh Chập bỏng . May mà nước quá nóng, da chỉ ửng đỏ.
"Thạch Á Mẫn, cô điên ?!" Tô Hướng Đông lập tức lao đến, kéo mạnh vợ , gay gắt quát lớn.
Thạch Á Mẫn như phát điên, hai mắt trừng trừng, Hạ Thanh Nịnh hung tợn : "Đều tại cô! Nếu cô mang cái bánh quy gì đó đến thì tối qua mắng Tô Dương, Tô Dương cũng sẽ bỏ chạy. Nếu nó thật sự xảy chuyện gì, nhất định sẽ tha cho cô!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-238-tat-ca-la-tai-co.html.]
Những lời quả thực chẳng chút logic nào. Tuy Thạch Á Mẫn vì con mất tích mà cảm xúc mất kiểm soát, nhưng cô đổ hết trách nhiệm lên đầu vợ , Lục Kinh Chập vẫn sa sầm mặt mày, lạnh lùng gọi một tiếng: "Chị dâu cả." Trong giọng chứa đựng sự tức giận và cảnh cáo hề che giấu.
Tô Hướng Nam và Tô Mạn bên cạnh bà chị dâu vô lý gây sự cũng vô cùng bất lực. "Cô đang hươu vượn cái gì thế hả? Chuyện thể trách thím Tư , cũng là lòng thôi." Tô Hướng Đông vội vàng quát vợ im miệng.
"Ai thèm cái lòng của cô chứ! Bao lâu nay Tô Dương đều ngoan ngoãn, bao giờ lo lắng. Sao hôm nay cô đến liền xảy chuyện như ? thấy cô chính là chổi, đến hại con ..."
"Chát!" Lời Thạch Á Mẫn còn dứt, mặt lãnh trọn một cái tát giáng trời. Cô ôm mặt, thể tin nổi Tô Hướng Đông, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Cô ngờ chồng vốn luôn yêu thương chiều chuộng hết mực tay đ.á.n.h .
"Thạch Á Mẫn, cô tỉnh ! Tất cả những chuyện đều do chính cô gây ! Con gái lạc là của cô, giờ con trai mất tích cũng là của cô! Cô là lớn gần 30 tuổi đầu , trông nom con cái cẩn thận bắt một đứa trẻ 9 tuổi trông em. Con lạc, cô vì lương tâm thanh thản liền đổ hết tội lên đầu Tô Dương, suốt ngày mắng mỏ, chì chiết nó. Giờ con trai chịu nổi bỏ , cô đổ trách nhiệm lên đầu thím Tư. Chuyện liên quan gì đến cô ? Chẳng đều do chính cô gây ? Tính cách cô chính là như , gặp chuyện bao giờ tìm nguyên nhân ở bản , cứ như thể đẩy hết trách nhiệm cho khác là cô thể yên tâm thoải mái . Thạch Á Mẫn, nếu con trai thực sự xảy chuyện, cô thể yên tâm ?"
Tô Hướng Đông trút hết những lời kìm nén trong lòng suốt gần một năm qua . Vì luôn lo lắng cho cảm xúc của Thạch Á Mẫn nên những lời thể , cũng dám . Anh sợ vợ sẽ nghĩ quẩn. hiện tại cô ngày càng quá quắt, gần như lý lẽ, xảy chuyện gì cũng chỉ c.ắ.n càn, đổ vạ cho khác, bản .
Thạch Á Mẫn đ.á.n.h ôm mặt c.h.ế.t trân chồng , ánh mắt từ phẫn nộ dần chuyển sang dại . Thực cô tất cả là của . Con gái lạc là do cô trông nom cẩn thận, con trai mất tích là do cô "ngược đãi" mà . cô thể thừa nhận, một khi thừa nhận cô sẽ còn lý do để sống tiếp. Cô chỉ thể đổ cho khác mới khiến trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Hạ Thanh Nịnh dùng chiếc khăn mặt Tô Mạn đưa để lau khô nước Lục Kinh Chập. Đối với những lời Thạch Á Mẫn , trong lòng cô cũng nghẹn một cục tức. nếu bây giờ cô so đo với cô thì khó tránh khỏi xảy một trận cãi vã, Tô Dương còn tìm thấy, lúc trong nhà thể loạn thêm nữa. Chỉ thấy cô sa sầm mặt mày Thạch Á Mẫn, hề nổi giận mà chỉ nhắc nhở: "Chị dâu cả, những lời chị với em, em thể nể tình con chị đang mất tích mà so đo. nếu chị đổi thái độ đối với Tô Dương, thì cho dù tìm nó về, cũng sẽ nó bỏ nhà tiếp!"
Nghe cô , Tô Hướng Nam và Tô Mạn bên cạnh hẹn mà cùng ném cho cô ánh mắt tán thưởng. Chị dâu cả vô lý gây sự như mà cô hề nổi giận, còn vô cùng đại cục mà khuyên giải, thật là hiếm . Chuyện hôm nay càng khiến Tô Mạn cái khác hẳn về cô.
lúc , Lưu Tiểu Phong hớt hải chạy phòng, miệng la hét thất thanh: "Không xong , xong , Tô Dương gặp chuyện ..."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.