Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 224: Để xem em có mang thai không
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:21:04
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn khuôn mặt Lục Kinh Chập ngày càng gần, Hạ Thanh Nịnh chỉ cảm thấy hô hấp ngưng trệ, đầu óc dường như ngừng hoạt động, trong vô thức thế mà phối hợp ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc môi hai sắp chạm , ngoài cửa vang lên tiếng của Tô Hướng Nam: "Lục Kinh Chập, Ba mang cơm đến cho đây, ?"
Nghe thấy tiếng gọi, Hạ Thanh Nịnh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Lần cứ như bắt gian tại trận thật sự, cơ thể đang căng thẳng đột nhiên bật khỏi Lục Kinh Chập. Khuôn mặt vốn chỉ ửng hồng giờ đỏ bừng một mảng, giống như học sinh cấp ba yêu sớm bắt quả tang, hổ hoảng loạn.
Thấy cô như , khóe môi Lục Kinh Chập bên cạnh tự chủ mà nhếch lên. Trên khuôn mặt luôn bình tĩnh tự chủ giờ phút mang theo một tia giảo hoạt như chuyện trót lọt.
"Không , ." Lục Kinh Chập an ủi. Nói xong định ngoài, ngay đó cánh tay Hạ Thanh Nịnh kéo . Anh thể cảm nhận tay cô đang dùng sức, đó là phản ứng bản năng kiểm soát vì căng thẳng.
"Anh, mặc áo, để em lấy." Hạ Thanh Nịnh xong liền vòng qua , nhanh chóng từ sân chạy trong.
Nhìn cô như con thỏ con kinh sợ, bước chân rối loạn chạy chậm , khóe môi Lục Kinh Chập nữa nhếch lên cao hơn. Vợ thể mềm mại, đáng yêu đến thế chứ.
Đến phòng khách, Hạ Thanh Nịnh nỗ lực bình trái tim đang đập thình thịch, đó dùng tay vỗ vỗ mặt để trông quá hoảng loạn, mới sân. Quả nhiên như Lục Kinh Chập , Tô Hướng Nam nhà mà ở trong sân. Ông Ba cũng thật là giữ ý tứ!
Vốn dĩ Tô Hướng Nam định bảo em gái qua đưa cơm cho hai Lục Kinh Chập - dù chuyện coi em dâu Tư là đối tượng cũng quá hổ. em gái vẫn đang giận , hơn nữa con bé thành kiến với cô em dâu , chịu , hết cách đành tự qua.
Nhìn thấy Tô Hướng Nam, Hạ Thanh Nịnh thấy ngại lắm, nhưng Tô Hướng Nam - từng coi cô là "đối tượng" - thì bình tĩnh như . Vốn tưởng Lục Kinh Chập sẽ lấy cơm, ngờ là cô em dâu Tư . Tô Hướng Nam cố vẻ trấn tĩnh đưa cái túi lưới đựng hộp cơm qua, Hạ Thanh Nịnh cũng vẻ trấn tĩnh nhận lấy. Hai mỗi một tâm sự, một hổ vì nhận nhầm , một hoảng loạn vì "chuyện ", nhưng cố tình đều giả bộ như việc gì.
"Cảm ơn Ba, vất vả cho ." Hạ Thanh Nịnh mở miệng .
"Không, gì thím Tư." Tô Hướng Nam cố gắng duy trì nụ , .
"Trời nóng, Ba nhà uống cốc nước ạ." Hạ Thanh Nịnh khách sáo mời. Trời nóng thế , chuyên môn đến đưa cơm mà mời uống miếng nước thì thật phép. Bếp lò nhóm , nước một lát là sôi thôi.
Tô Hướng Nam vội xua tay từ chối liên tục: "Thôi, thôi, cần ." Sau đó : " về đây, thím nhà ăn cơm . Có thời gian thì hoan nghênh đến nhà chơi."
Hạ Thanh Nịnh cảm thấy vẻ tự nhiên lắm nên cũng cưỡng cầu, nữa cảm ơn: "Vâng ạ, cảm ơn Ba."
Tô Hướng Nam vẫy vẫy tay, xoay rời . Vốn dĩ đường tới còn đang nghĩ lát nữa Lục Kinh Chập lấy cơm, còn trêu chọc vài câu. Cũng thằng nhóc đó cố ý mà để vợ lấy, hổ c.h.ế.t .
Hạ Thanh Nịnh xách túi lưới phòng khách. Lục Kinh Chập nhóm xong bếp than ở sân và mặc áo xong xuôi. Thấy cô xách hộp cơm , vết hồng mặt vẫn tan hết, để cô đỡ ngại, bèn hỏi: "Anh về ?"
"Vâng." Hạ Thanh Nịnh dám , cúi đầu mượn động tác sắp xếp hộp cơm để giảm bớt sự căng thẳng, khẽ : "Em mời uống nước nhưng bảo cần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-224-de-xem-em-co-mang-thai-khong.html.]
Lục Kinh Chập tự nhiên tại . Anh cũng điều đấy, nếu thật sự dám , cao thấp gì cũng pha cho hai bát nước ớt, bắt uống hết mới cho .
Hạ Thanh Nịnh bày hộp cơm , mở nắp. Tổng cộng bốn hộp, hai hộp đựng thức ăn, hai hộp đựng cơm, hộp nào cũng đầy ắp. Nhìn hai hộp cơm, chắc chắn ăn hết một hộp, Hạ Thanh Nịnh định bếp lấy cái bát, san bớt cơm , phần còn để cho Lục Kinh Chập.
"Đi đấy?" Thấy cô về phía bếp, Lục Kinh Chập gọi .
"Em ăn hết một hộp cơm, san bớt , chỗ còn để cho ." Hạ Thanh Nịnh . Vừa dứt lời, giọng trầm thấp của Lục Kinh Chập vang lên: "Không cần."
Hạ Thanh Nịnh tưởng chỉ ăn hết một hộp nên mới ngăn cản cô lấy bát, giây tiếp theo liền : "Em cứ ăn , ăn hết thì để cho ."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Anh thế là tỏ ý chê cô đây mà. Trong lòng Hạ Thanh Nịnh dâng lên một tia ngọt ngào, cảm giác như họ là vợ chồng thật sự, thể cần câu nệ với .
Tô Hướng Nam cũng thật cẩn thận, sợ bọn họ mới đến chuẩn đũa bát nên mang cả đũa sang. Chờ Hạ Thanh Nịnh xuống, Lục Kinh Chập tự nhiên đưa đũa cho cô, bảo: "Ăn ."
Hạ Thanh Nịnh cầm đũa bắt đầu ăn. Khi cô đang cúi đầu ăn cơm, một miếng thịt mỡ bóng loáng bỗng rơi hộp cơm của cô. Một lát , thấy đàn ông bên cạnh : "Em ăn nhiều chút , cho béo lên một tí."
Thời đại đều thích ăn thịt mỡ vì nhiều nước béo, cung cấp nhiều năng lượng, thịt nạc ngược chuộng bằng. Cho nên Lục Kinh Chập gắp miếng thịt mỡ mà cho là ngon nhất cho cô. Lần khi hai ân ái, phát hiện cô trừ n.g.ự.c và m.ô.n.g thì những chỗ khác chẳng tí thịt nào. Lúc nghĩ, đến bộ đội nhất định vỗ béo cho cô.
Nhìn miếng thịt mỡ bóng nhẫy trong bát, trong lòng Hạ Thanh Nịnh cực kỳ kháng cự. Cô từ nhỏ ăn thịt mỡ, ăn là buồn nôn. ánh mắt mong chờ của Lục Kinh Chập, thấy miếng thịt cũng to lắm, cô c.ắ.n răng gắp lên bỏ miệng. Vị béo ngậy tanh tanh nhanh chóng lan từ đầu lưỡi khoang miệng, Hạ Thanh Nịnh chẳng dám nhai kỹ, nuốt chửng luôn xuống.
Khi cô đang như trút gánh nặng, cảm thán cuối cùng cũng nuốt trôi thì giây tiếp theo thấy một miếng thịt mỡ to hơn, béo hơn rơi bát . Trong nháy mắt dày cô bắt đầu cuộn lên. Cô nỗ lực kìm nén nhưng cảm giác đó ập đến mãnh liệt, khiến cô trực tiếp bám bàn nôn khan.
Lục Kinh Chập thấy cô như lập tức dậy, nhẹ nhàng vuốt lưng cô, lo lắng hỏi: "Sao thế?"
Hạ Thanh Nịnh hoãn một lúc lâu mới đỡ, chút hổ : "Dạ dày khó chịu, nôn..."
Giây Lục Kinh Chập còn vẻ mặt nôn nóng lo lắng, giây mắt bỗng sáng rực lên, biểu cảm mặt nháy mắt chuyển sang vui mừng khôn xiết. Dạ dày khó chịu... Muốn nôn... Vợ chẳng lẽ là t.h.a.i ? Mình sắp bố?! Ha ha ha...
Hạ Thanh Nịnh Lục Kinh Chập bỗng nhiên trở nên vui sướng, vô cùng nghi hoặc khó hiểu, thậm chí thấy khó hiểu. Vừa định hỏi thì Lục Kinh Chập chút cấp bách : "Ngày mai, ngày mai chúng bệnh viện kiểm tra chút ."
"Kiểm tra cái gì?" Hạ Thanh Nịnh càng khó hiểu hơn.
"Xem em m.a.n.g t.h.a.i ." Lục Kinh Chập nghiêm túc , trong mắt giấu sự vui sướng.