Lúc Chu Tuệ Dĩnh từ trong phòng , thấy con trai ở phòng khách, đang nghi hoặc nó còn thì trong phòng con trai cả truyền tiếng gào thét phẫn nộ của con dâu Thạch Á Mẫn: "Nói chuyện chứ! Mày câm ?"
Trong phòng, bé cúi đầu thật thấp, hai tay mất tự nhiên nắm chặt , ngón cái tay dùng sức bấm ngón cái tay , móng tay cơ hồ găm thịt, nhưng bé dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn, vẫn tiếp tục dùng sức bấm tay . Tuy rằng nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng bé vẫn nỗ lực áp chế, cho thành tiếng. cuối cùng vẫn nhịn , hai giọt nước mắt to như hạt đậu "lách tách" rơi xuống mu bàn tay.
Nhìn thấy nước mắt tay con trai, Thạch Á Mẫn hề thương hại, thậm chí trở nên càng thêm táo bạo, châm chọc : "Khóc, hừ, mày còn mặt mũi mà ! Em gái mày nếu như đánh, mắng, bắt nạt, c.h.ặ.t c.h.â.n chặt tay, nó tìm ai mà ? Tao cho mày Tô Dương, em gái mày là do mày mất! Một ngày tìm thấy nó, mày áy náy một ngày; một năm tìm thấy, mày áy náy một năm; cả đời tìm thấy, mày liền áy náy cả đời!"
Những lời đối với một đứa trẻ mười tuổi thật sự là quá tàn nhẫn! Ngoài cửa, Tô Hướng Nam thật sự nổi nữa, giơ tay định gõ cửa thì là Chu Tuệ Dĩnh ngăn . Chu Tuệ Dĩnh đưa cho một ánh mắt " sang một bên", đó tự giơ tay gõ cửa phòng.
Thạch Á Mẫn với con những lời đó quả thực quá đáng, nhưng cô dù cũng là ruột Tô Dương. Mẹ dạy con, Tô Hướng Nam là chú em xen thì lắm, cho nên Chu Tuệ Dĩnh mới ngăn cản , tự gõ cửa.
Không bao lâu Thạch Á Mẫn mở cửa, thấy là chồng, sắc mặt cũng hơn là bao, nặng nề gọi một tiếng: "Mẹ."
"Á Mẫn, Tô Dương trong phòng con ? Mẹ bảo nó mua ít nước tương, trong nhà hết nước tương ." Chu Tuệ Dĩnh dường như hề chuyện Thạch Á Mẫn đang mắng con, bình thản với cô .
Trong lòng Thạch Á Mẫn vẫn tương đối tôn trọng chồng , cho nên rõ bà cố ý tìm cớ gọi Tô Dương để cô mắng nó nữa, cô cũng bà mất mặt. Cô về phía Tô Dương, lạnh lùng : "Không thấy , bà nội bảo mày mua nước tương, còn c.h.ế.t trân ở đó gì?"
Tô Dương nhanh chóng nâng tay, dùng tay áo quệt mặt, để bà nội và chú út thấy , với : "Con ngay đây ạ." Nói xong liền ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-211-em-gai-may-la-do-may-lam-mat.html.]
Nhìn cái bóng lưng nhỏ bé đơn độc của cháu trai về phía , trong lòng Tô Hướng Nam khó chịu. Từ năm ngoái, khi cháu gái Tô Na lạc ở ga tàu hỏa, tính tình chị dâu đổi hẳn, đem hết thảy tội đổ lên đầu Tô Dương - lúc đang trông nom em gái. Một năm nay tuy rằng từng động thủ đ.á.n.h thằng bé, nhưng cô luôn dùng ngôn ngữ gay gắt công kích, mắng mỏ, bắt nó luôn luôn ghi nhớ là do nó mất em, em gái ở bên ngoài chịu khổ đều là do nó gây .
Tuy rằng cả và nhiều khuyên bảo chị dâu, nhưng Thạch Á Mẫn kiên định cho rằng Tô Dương mất em thì chuộc tội, nên sống những ngày vui vẻ sung sướng. Sau đó cả thấy vợ dùng lời lẽ "ác độc" mắng Tô Dương, trong lúc cấp bách toạc rằng: lúc xuống tàu nếu Thạch Á Mẫn tự mua đồ ăn, bắt thằng bé Tô Dương 10 tuổi trông con bé Tô Na 8 tuổi, thì con gái cũng sẽ lạc. Tất cả là trách nhiệm của chính Thạch Á Mẫn, nên trách tội lên đầu một đứa trẻ như Tô Dương.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nghe xong những lời , ngay đêm đó Thạch Á Mẫn c.ắ.t c.ổ tay tự sát. Người phát hiện vẫn là con trai Tô Dương. Khi thấy m.á.u tươi nhuộm đỏ mảng lớn chăn đệm, Tô Dương sợ tới mức hồn phi phách tán. Cảnh tượng cũng để trong tâm hồn non nớt của bé một bóng ma thể xóa nhòa. Lúc Thạch Á Mẫn tự sát là ôm quyết tâm c.h.ế.t, vết cắt sâu, may mắn phát hiện quá muộn, trải qua bác sĩ lực cấp cứu, cuối cùng mới nhặt về một mạng.
Từ đó về , ai dám nặng lời kích thích Thạch Á Mẫn nữa. Cho dù thấy cô mắng mỏ Tô Dương, cũng chỉ tìm cớ bảo Tô Dương chỗ khác.
Làm mất em gái, tận mắt chứng kiến tự sát, trong lòng Tô Dương lúc nào áy náy tự trách. Trách lúc vì ham một cây s.ú.n.g đồ chơi mà để em gái theo phụ nữ xa , cũng trách khi phát hiện tình huống đúng vì thể giữ chặt hai đó , trơ mắt bọn họ ôm em gái chạy mất. Vốn là một đứa trẻ hoạt bát rộng rãi, khi xảy những chuyện , tính cách Tô Dương dần trở nên lầm lì ít , nơm nớp lo sợ, sợ sai một động tác, sai một câu chọc nổi trận lôi đình.
Tô Dương , Thạch Á Mẫn liền đóng cửa phòng. Chu Tuệ Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với cô con dâu mất con gái mà tính tình dần trở nên mẫn cảm táo bạo , bà cũng hết cách.
Tô Hướng Nam cau mày chào tạm biệt , xoay khỏi nhà. Thực đây cũng là một nguyên nhân khiến dọn ngoài ở. Vì chuyện của Thạch Á Mẫn, khí trong nhà thật sự chút áp lực. là chú em, phận hổ, thể trực tiếp trách cứ quản thúc chị dâu. Chỉ đáng thương cho đứa nhỏ Tô Dương, còn nhỏ tuổi mà gánh chịu những điều , thực sự khiến đành lòng.
Tô Hướng Nam trở đơn vị mới Lục Kinh Chập trại dã chiến. Bởi vì Lục Kinh Chập chỉ với là vợ mấy ngày nữa sẽ tới, thời gian chính xác, nên lấy sự hiểu của đối với Lục Kinh Chập, dặn dò gì thêm thì chắc chắn sắp xếp thỏa, nên cũng hỏi nhiều.
Hạ Thanh Nịnh tàu hỏa, đúng giờ tới Bạc Thành. Trước khi xuống xe, cô đơn giản chỉnh trang bản , dùng nước rửa mặt một chút. Cô chút tâm tư thiếu nữ, Lục Kinh Chập tới đón, cô thấy bộ dạng nhem nhuốc của .