"Thế mới đúng chứ." Chu Tuệ Dĩnh thấy con trai đồng ý, mặt rốt cuộc cũng nụ : "Cùng con gái nhà chung đụng đàng hoàng xem . Không chung đụng, con thích ? Cái cô Tiểu Hạ , bảo đảm con sẽ thích."
"Vâng, ạ, thích." Tô Hướng Nam phản bác, lúc vẫn là nên chiều theo đồng chí Chu Tuệ Dĩnh thì hơn, kẻo lát nữa cô giáo Chu lôi giáo d.ụ.c một bài.
Nói xong, Tô Hướng Nam như nhớ gì đó, hỏi: "Ngày mai con đón cô xong thì đưa ?" Tuy rằng cố ý tác hợp, nhưng hiện tại bát tự còn một nét, tự nhiên thể trực tiếp đón về nhà ở. Đến lúc đó nếu hai bên mắt mà ở nhà , là đàn ông, khác phê bình vài câu , nhưng là con gái, đến bộ đội, cũng thể để khác đồn đại lời tiếng .
Đây đại khái chính là mị lực nhân cách của Tô Hướng Nam, tuy rằng đối với đối tượng xem mắt cũng hứng thú, nhưng vẫn sẽ đặt cảnh khác mà suy nghĩ cho đối phương.
"Bố con thông báo cho phòng tuyên truyền sắp xếp ký túc xá cho con bé , tài xế Tiểu Lưu ở chỗ nào. Ngày mai con đón , tiên đưa cô về ký túc xá để nghỉ ngơi cho , mấy ngày tàu hỏa cũng vất vả lắm. Trưa ngày con hẵng đón cô về nhà ăn cơm." Chu Tuệ Dĩnh trả lời. Bà là phần t.ử trí thức hiểu lý lẽ, xử lý những việc vẫn thập phần chừng mực, sẽ để cớ đàm tiếu.
Nói chuyện với xong, Tô Hướng Nam vẫn chuẩn về ký túc xá đơn vị ngủ. Chu Tuệ Dĩnh chuyện "xem mắt" ngày mai con trai nhượng bộ, cũng ép buộc ở nhà.
Từ trong phòng , Tô Hướng Nam đến sân liền thấy cháu trai là Tô Dương đang cầm một cái hộp sắt trong tay, an tĩnh ghế, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
"Tô Dương." Tô Hướng Nam cất tiếng gọi.
Cậu bé chừng mười tuổi ngẩng đầu lên Tô Hướng Nam, trong mắt thế nhưng hề nét ngây thơ hồn nhiên của trẻ nhỏ, đó là sự lo lắng sốt ruột và cẩn trọng dè dặt.
"Chú hai." Tô Dương lí nhí gọi một tiếng.
Tô Hướng Nam đến bên cạnh, giơ tay xoa đầu thằng bé, trong mắt giấu sự đau lòng, hỏi: "Cháu đây gì?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Chờ chú ạ." Tô Dương nhỏ.
"Chờ chú gì?" Tô Hướng Nam xổm xuống, cháu trai nhẹ nhàng hỏi.
Tô Dương Tô Hướng Nam, đó đưa cái hộp sắt trong tay , cẩn thận từng li từng tí : "Đây là bánh quy dì Tôn mua cho cháu, chú thể mang về ký túc xá giúp cháu bảo quản ạ?"
Bánh quy để ăn ? Đứa cháu nhỏ vì giữ hộ? Tô Hướng Nam chút khó hiểu, hỏi: "Tại chú giữ? Cháu ăn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-210-khong-chung-dung-sao-biet-khong-thich.html.]
Tô Dương do dự một chút, mở miệng : "Cháu để dành cho em gái..."
Lời đến đây bỗng nhiên im bặt, bởi vì bé thấy là Thạch Á Mẫn đang dắt xe đạp từ bên ngoài . Sắc mặt Tô Dương mắt thường thể thấy trở nên căng thẳng, phản ứng nhanh, vội giấu cái hộp sắt lưng.
Một lát , một phụ nữ hơn ba mươi tuổi sân. Người phụ nữ xinh , ăn mặc cũng thỏa đáng, nhưng gương mặt lạnh lẽo như phủ một tầng sương giá, khiến dám cận.
"Chị dâu." Tô Hướng Nam phụ nữ tới, lễ phép chào hỏi.
"Ừ." Đối mặt Tô Hướng Nam, Thạch Á Mẫn cũng tỏ nhiệt tình mấy, lạnh lùng ừ một tiếng, đó ánh mắt về phía đứa con trai đang căng thẳng một bên, thấy tay nó để lưng, rõ ràng là đang giấu thứ gì đó. Sắc mặt cô càng lạnh hơn. Vì Tô Hướng Nam ở đó, cô trực tiếp mắng mỏ như , mà lạnh giọng : "Tô Dương, nhà với ." Nói xong thèm con trai, thẳng trong phòng.
Đối mặt với , Tô Dương cũng giống những đứa trẻ khác tỏ thiết, mà là một bộ dạng thập phần cẩn trọng, sợ sệt. Tô Dương Tô Hướng Nam, do dự một chút, lễ phép chào tạm biệt: "Cháu chào chú ạ." Nói xong liền định nhà.
"Tô Dương." Tô Hướng Nam chị dâu hẳn là mắng mỏ thằng bé, bèn gọi , trong lòng chút đành, hỏi: "Cháu cùng chú đơn vị ở vài ngày ? Nếu cháu , chú với cháu ngay bây giờ."
Tô Dương tại chỗ sửng sốt một chút, đó ngẩng đầu lên về phía Tô Hướng Nam, trong mắt rõ ràng sự chờ mong, là . chỉ một lát , ánh sáng chờ mong trong mắt bé chậm rãi ảm đạm , chỉ thấy bé cúi đầu, nhỏ: "Cảm ơn chú, cần ạ."
"Tô Dương..." Lúc trong phòng vọng tiếng Thạch Á Mẫn gọi tên con trai, ngữ khí rõ ràng mang theo sự vui.
Nghe thấy tiếng gọi, bé trở nên khẩn trương, dám dừng nữa, bước nhanh trong. Tô Hướng Nam vốn còn hỏi thằng bé gửi hộp bánh quy chỗ nữa , nhưng nó nhanh quá, còn kịp .
Ngay lúc Tô Hướng Nam do dự nên , bỗng nhiên bên trong truyền đến tiếng đóng cửa "Rầm" một cái. Âm thanh lớn, chấn động đến mức cửa sổ cũng như rung lên.
Tô Hướng Nam tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn bước phòng khách. Cách một cánh cửa, tiếng chị dâu đang mắng cháu trai: "Vừa nãy trong tay mày giấu cái gì?" "Không, gì ạ..." Giọng Tô Dương chút tự tin. "Mày còn gì? Mày tưởng tao mù ?" Thạch Á Mẫn hiển nhiên tức giận, cao giọng quát: "Lấy đây!"
Một lát trong phòng truyền giọng Thạch Á Mẫn: "Bánh quy nhập khẩu cơ ." Ngay đó liền mang theo giọng điệu châm chọc: "A, mày ăn uống cũng sướng thật đấy!" Nói đến đây, giọng điệu bỗng nhiên đổi, tàn khốc chất vấn: "Mày dựa cái gì mà ăn đồ như ? Mày còn mặt mũi nào mà ăn đồ ngon? Mày bao giờ nghĩ tới em gái mày hiện tại khi còn cơm mà ăn, thậm chí khả năng đ.á.n.h gãy chân tay, ném đường bò xin ăn ! Mày còn mặt mũi mà ăn bánh quy !"
Trong phòng tiếng trả lời, hiển nhiên Tô Dương đang trầm mặc.