Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 202: Nguy cơ trên tàu hỏa (2): Chị có thể cho tôi ít tiền không?
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:20:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô thích khoe khoang, sở dĩ quân hàm của Lục Kinh Chập cũng là để bảo vệ bản . Nếu phụ nữ ý đồ thì coi như tán gẫu, còn nếu chị đến với ý đồ , coi cô là "con mồi", thấy cô đến đơn vị, chồng đoàn trưởng thì cũng cân nhắc xem dám động đến cô .
"Ồ ồ, là sĩ quan , cô em phúc thật đấy!" Người phụ nữ , vẻ mặt hâm mộ, đó tiếp tục:
"Người chồng đầu tiên của đối xử với cũng lắm, nhưng mệnh ngắn quá. Nếu ông còn sống thì con đến nỗi sống dở c.h.ế.t dở như bây giờ..." Nói đến đây, trong mắt phụ nữ bỗng ầng ậc nước:
"Tiểu Lạp nhà cũng khổ, chồng lấy chẳng những thương nó mà còn thường xuyên nhân lúc vắng nhà đ.á.n.h đập nó, cô xem ..." Nói chị đặt hộp cơm ăn xong xuống, vén tay áo bé gái lên. Chỉ thấy cánh tay chằng chịt những vết bầm tím rõ rệt, là đánh.
Không gian tàu chật hẹp, xung quanh đều . Nghe chị , đều vươn cổ xem. Nhìn thấy vết thương tay bé gái, ai nấy đều bất bình bàn tán:
"Gã cha dượng đúng là cầm thú, đứa bé ngoan thế nỡ tay."
"Thì gì mà nỡ, dù cũng là cha dượng, coi như con đẻ mà thương ."
"Haizz, thật đáng thương, cô bé còn câm, đ.á.n.h cũng chẳng kêu, đúng là họa vô đơn chí mà."
Trong tiếng bàn tán của , phụ nữ tiếp tục lau nước mắt, lau kể:
" phát hiện ngược đãi con, tức quá cãi với , ngờ chẳng những đẩy ngã mà còn đuổi con cút . giận quá liền dắt con luôn."
Bé gái bên cạnh thấy cũng chẳng phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đó.
"Vậy giờ chị định ?" Những bụng xung quanh lập tức hỏi.
"Còn nữa, chỉ thể về nhà đẻ thôi." Người phụ nữ bất lực:
"Haizz, chị dâu em dâu nhà đẻ cũng chẳng dễ sống chung, về cho con ở . Nếu cho ở, huhu... con cô quả, chẳng đồng nào..." Người phụ nữ nữa, nước mắt càng lúc càng nhiều.
Mọi xong đều trầm mặc. Lúc một đàn ông bỗng móc túi lấy tiền , rút mười đồng đưa đến mặt phụ nữ:
"Chị gái đừng nữa, cũng chẳng giúp gì nhiều, mười đồng chị cầm lấy mua chút gì ăn cho và cháu."
Thấy đàn ông hào phóng như , xung quanh như lây lan việc thiện, ai nấy đều sôi nổi vươn tay giúp đỡ, móc tiền , 5 hào, một đồng, hai đồng... đưa cho phụ nữ.
Người phụ nữ thấy thế vô cùng ngại ngùng, vội vàng từ chối:
"Ôi, dám lấy tiền của , ai đường cũng chẳng dễ dàng gì, thể lấy thể lấy ..."
Lúc đàn ông đưa tiền đầu tiên :
"Chị gái đừng từ chối nữa, đây là tấm lòng của , chị cứ nhận . Ai lương tâm mà nỡ đứa bé chịu khổ chứ."
" đấy, tiền chúng cho cháu bé, lớn đói còn chịu chứ trẻ con đói là xong ."
Mọi đang chuyện thì bé gái vẫn luôn im lặng bên cạnh bỗng nhiên tới, lượt nhận hết tiền của đưa.
"Tiểu Lạp, con gì thế, mau trả tiền cho ." Người phụ nữ vội chạy đến .
Bé gái chỉ bụng , chỉ miệng , ú ớ vài tiếng. Dù nên lời nhưng đều hiểu ý bé: Bé đói nữa.
Nhìn hai con đáng thương, đều vô cùng xúc động, vội vàng bảo phụ nữ mau nhận tiền. Những ban đầu cho tiền lúc cũng sôi nổi móc ví, một bà cụ ăn mặc sang trọng còn cho hẳn 20 đồng.
Người phụ nữ ngăn cản con gái nhận tiền nữa, miệng liên tục "cảm ơn", đợi nhận hết tiền xong liền dắt con cúi rạp cảm ơn .
Hạ Thanh Nịnh cho tiền mà lấy ít đồ ăn Lục Bách Xuyên mua cho chia cho phụ nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-202-nguy-co-tren-tau-hoa-2-chi-co-the-cho-toi-it-tien-khong.html.]
Không vì cô cứ cảm thấy chỗ nào đó đúng. Tuy nhất thời nhưng trực giác mách bảo ngoài đường nhất nên để lộ tiền bạc. Nhỡ họ ý đồ thật, tiền thì chẳng gặp nguy hiểm .
Huống chi tiền những bụng cho hai con cộng cũng ngót nghét mấy chục đồng, thừa sức để họ về nhà đẻ.
Vì bên cạnh Hạ Thanh Nịnh chỗ trống nên hai con luôn cạnh cô. Bé gái dựa mà dán chặt Hạ Thanh Nịnh.
Hạ Thanh Nịnh cũng để ý. Lúc bé gái bỗng kéo tay cô, dùng ngón tay gì đó lòng bàn tay cô. Hạ Thanh Nịnh đang thắc mắc thì phụ nữ :
"Tiểu Lạp nhà tuy nhưng thông minh lắm, còn bé tí tên ." Nói đến đây bà bắt đầu thở dài:
"Haizz! Cũng tại vô dụng, đến học phí cũng đóng nổi, nó , chẳng chữ, chỉ thể kẻ mù chữ cả đời. Con gái đáng thương của , nếu tiền nhất định sẽ cho con học t.ử tế..."
Hạ Thanh Nịnh im lặng lắng , sự chú ý tập trung lòng bàn tay . Rất nhanh cô phát hiện bé gái chữ "Na", trong khi phụ nữ cứ gọi "Tiểu Lạp" suốt. Cô ngờ tên bé Tiểu Lạp mà là Tiểu Na.
"Em tên là 'Tiểu Na' ?" Hạ Thanh Nịnh bé gái nhẹ giọng hỏi.
Bé gái mở to đôi mắt ngập nước Hạ Thanh Nịnh gật đầu.
Hạ Thanh Nịnh đang định gì đó thì phụ nữ bên cạnh bỗng ghé sát , nhỏ:
"Cô em , nãy cô bảo chồng cô là sĩ quan đúng ?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hạ Thanh Nịnh hiểu bà đột nhiên hỏi chuyện nhưng vẫn gật đầu.
"Haizz, chị vốn nên mở miệng, nhưng vì Tiểu Lạp nhà chị, cái mặt mũi chị cũng cần nữa." Nói đến đây bà dừng , hạ thấp giọng hơn:
"Cô xem thể giúp đỡ con chị ít tiền , chị cho Tiểu Lạp học."
Sắc mặt Hạ Thanh Nịnh biến đổi. Hành động của phụ nữ thực sự chút mâu thuẫn . Vừa nãy khác cho tiền bà còn liên tục từ chối, đầu chủ động xin tiền .
Có sự nghi ngờ, Hạ Thanh Nịnh càng dám đưa tiền cho bà .
Chỉ thấy Hạ Thanh Nịnh vẻ khó xử, nhẹ giọng :
"Chị , giấu gì chị, em chỉ còn mấy đồng thôi, nếu nhiều thì nãy em đưa chị ."
"Sao thể thế ? Chồng cô chẳng sĩ quan ? Lương sĩ quan cũng ít ! Ra đường thể chỉ mang mấy đồng?" Người phụ nữ lập tức vặn hỏi, rõ ràng tin lời Hạ Thanh Nịnh.
Hạ Thanh Nịnh hiện tại gần như dám khẳng định phụ nữ chắc chắn vấn đề.
Thời đại đặt tên cho con gái thường là Anh, Hồng, Phương... ít dùng chữ "Na", hơn nữa bà còn gọi sai tên con gái từ 'Na' thành 'Lạp', thực sự quá vô lý.
Quan sát kỹ hơn, ngũ quan của phụ nữ và bé gái bên cạnh chẳng nét nào giống , thực sự là hai con.
Một phụ nữ gia cảnh bần hàn như thế mà con gái cái tên tây, dung mạo bình thường, con gái xinh cực kỳ. Hơn nữa túi hành lý họ mang theo dường như nhẹ, giống đựng nhiều đồ đạc.
Nhiều điểm đáng ngờ như khiến Hạ Thanh Nịnh thể nghi ngờ đứa bé con bà . Thêm đó là loạt hành động của họ dễ khiến liên tưởng đến những màn kịch lợi dụng trẻ con để lừa đảo tập thể.
Hạ Thanh Nịnh cũng lập tức vạch trần. Nếu họ thực sự dự mưu, kế hoạch lừa đảo tập thể, việc cô tố cáo bây giờ chẳng khác nào bứt dây động rừng, còn đẩy bản nguy hiểm.
Hạ Thanh Nịnh định tinh thần, bình tĩnh :
"Lúc chồng em chỉ để cho em hai mươi đồng, em mua vé xe xong cũng chỉ còn vài đồng lẻ." Nói đến đây cô dừng một chút, đó tiếp tục:
"Anh bảo sợ mang nhiều tiền đường dễ kẻ nhòm ngó."