Tuy chị gái đang cố ý trêu , nhưng mặt Hạ Thanh Thảo vẫn đỏ bừng, ấp úng :
"Thì nãy cô đ.á.n.h với khác, em tình cờ gặp nên giúp một tay, thế là cô gọi em là..." Hạ Thanh Thảo dừng , hai chữ " trai" dường như bỏng miệng, cứ ấp úng mãi thốt nên lời.
Hạ Thanh Nịnh nhịn , vỗ vỗ vai Hạ Thanh Thảo:
"Ồ, Thanh Thảo nhà còn việc cơ đấy." Nói xong, cô vội vàng quan tâm hỏi: "Mấy đứa trẻ đ.á.n.h em ? Người thương chỗ nào ?"
"Không , bọn nó mà là đối thủ của em ." Hạ Thanh Thảo ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo .
Tuy nãy cũng ăn mấy cú đấm, nhưng vì lòng tự tôn của một đấng nam nhi, mới thèm .
Hạ Thanh Nịnh thấy vết thương nào đáng kể, trẻ con cãi cọ đ.á.n.h là chuyện bình thường nên hỏi thêm gì nữa.
Lục Tiểu Tuyết ăn những món ngon gói từ tiệm cơm về, tuy vết thương mặt còn đau nhưng trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Quách Ngọc Mai cô bé ăn ngấu nghiến, nhịn nhắc nhở ăn chậm một chút. Tuy đưa cô bé ăn tiệm nhưng nỡ để cô bé chịu đói thật, lúc về cố ý gói đồ ăn mang về cho cô bé.
Bên , Lục Bách Xuyên đến chỗ Lâm Tú Anh nhưng thấy bóng dáng Lục Tiểu Tuyết , trong lòng lập tức lo lắng, vội về nhà xem con bé về . Lâm Tú Anh tin Lục Tiểu Tuyết "bỏ nhà bụi", còn yên nữa, liền cùng Lục Bách Xuyên về nhà họ Lục.
Hai về đến nhà thì thấy Lục Tiểu Tuyết đang bàn ăn ngon lành, tảng đá trong lòng lúc mới bỏ xuống.
Nhìn thấy Quách Ngọc Mai trong phòng, biểu cảm mặt Lâm Tú Anh rõ ràng khựng một chút, nhưng cô cũng hỏi gì, chỉ trời muộn nên xin phép về .
Lục Bách Xuyên đồng hồ thấy quả thực còn sớm, trời tối hẳn, sợ Lâm Tú Anh về một an nên ngỏ ý đưa cô về.
Lâm Tú Anh cũng từ chối, hai cùng về phía trường học.
Buổi tối khi ngủ, Hạ Thanh Nịnh phòng Lục Tiểu Tuyết chuyện. Cô bảo hứa tặng quần áo và mua kẹo sữa Đại Bạch Thố cho cô bé vẫn tính, nhưng Lục Tiểu Tuyết bắt buộc xin Thanh Thảo vì chuyện hôm nay.
Chuyện hồi chiều vốn dĩ là Lục Tiểu Tuyết sai. Cô chỉ để em trai chịu uất ức mà còn uốn nắn Lục Tiểu Tuyết, kéo cô bé khỏi con đường sai lệch mà Vương Minh Phương dẫn dắt.
"Em xin ." Lần Lục Tiểu Tuyết hề tỏ mất kiên nhẫn, thái độ còn lạ thường.
"Lúc nào?" Hạ Thanh Nịnh ngạc nhiên, ngờ cô tiểu thư điêu ngoa tùy hứng chủ động xin khác.
"Thì lúc chiều Thanh Thảo chở em về ." Lục Tiểu Tuyết , đó như nhớ điều gì, Hạ Thanh Nịnh hỏi: "Em cần váy nữa, chị thể cho em tiền mặt , cho em hai đồng ." Thấy Hạ Thanh Nịnh cau mày, cô bé lập tức sửa : "Một đồng cũng ."
Vừa mới cảm thấy cô bé chút đổi, ngờ giây tiếp theo cô bé đòi tiền, Hạ Thanh Nịnh rõ ràng vui nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Em đòi tiền gì?"
Lục Tiểu Tuyết cũng chẳng cho cô , tính khí ương bướng nổi lên, khách khí : "Em chỉ cần một đồng thôi, rẻ hơn cái váy chị định mua cho em nhiều, chị hỏi nhiều thế gì, chị cứ là cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-198-cung-den-luc-phai-den-don-vi-roi.html.]
Hạ Thanh Nịnh Lục Tiểu Tuyết "hiện nguyên hình", suýt chút nữa thì bật vì tức. Có ai xin tiền khác mà thái độ còn kiêu căng thế ?
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Chỉ thấy Hạ Thanh Nịnh cau mày, chút khách sáo ném cho cô bé hai chữ:
"Không cho."
Nói xong liền dậy chuẩn ngoài. Vừa bước một bước, vạt áo bỗng ai đó kéo . Cô theo đôi bàn tay mũm mĩm lên thì thấy Lục Tiểu Tuyết đang chu miệng, tình nguyện lí nhí :
"Hôm nay Thanh Thảo mời em ăn bánh bao, em cũng mua chút đồ cho ."
Câu trả lời thực sự khiến Hạ Thanh Nịnh bất ngờ. Cô tiểu thư đây ăn đùi gà còn ăn hai cái, bao giờ nỡ chia sẻ cho bất kỳ ai, mà giờ ân cần với Thanh Thảo như thế, ngay cả váy cũng từ bỏ chỉ để mua quà tặng .
Trong nguyên tác, Lục Tiểu Tuyết khi lớn lên là một kẻ mù quáng vì tình yêu. Trong lòng Hạ Thanh Nịnh "thót" một cái, cô em chồng hờ là thích Thanh Thảo chứ?!
Rất nhanh Hạ Thanh Nịnh phủ nhận ý nghĩ . Lục Tiểu Tuyết mới 10 tuổi đầu, mà trưởng thành sớm thế , chắc là thấy Thanh Thảo bụng nên kết bạn thôi.
Nghe lý do đòi tiền của cô bé chính đáng, Hạ Thanh Nịnh giảm sự tích cực "báo ân" của cô bé, bèn móc trong túi một đồng đưa cho.
Lục Tiểu Tuyết lập tức nở nụ , vui vẻ nhận lấy tiền từ tay Hạ Thanh Nịnh, mở tờ tiền ánh đèn ngắm nghía, bỗng nhiên :
"Cảm ơn chị dâu."
Tiếng "chị dâu" Hạ Thanh Nịnh cũng ngỡ ngàng, biểu cảm kinh ngạc chẳng khác gì lúc Hạ Thanh Thảo tiếng " trai".
Trong ấn tượng của cô, đây là đầu tiên tiểu ma vương hỗn thế công nhận phận của cô.
Lại là " trai", là "chị dâu", tiểu ma vương chẳng lẽ đổi tính thật .
Hôm là thứ bảy, Hạ Thanh Nịnh cùng chợ về thì thấy Lục Tiểu Tuyết học, đang vây quanh Thanh Thảo. Cô bé chẳng những cho đài mà còn lấy bánh hồ đào cho ăn.
Thấy Hạ Thanh Nịnh mua dưa hấu về, cô bé vội vàng giục họ bổ ngay.
Hạ Thanh Nịnh vốn tưởng cô bé tham ăn, ăn ngay, nào ngờ lúc cô đang bổ dưa, Lục Tiểu Tuyết chạy nhà lấy cái bát, xếp từng miếng dưa bưng cho Thanh Thảo đang đài.
Hạ Thanh Nịnh và Quách Ngọc Mai , nhất thời nên vui buồn.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Tiểu Tuyết còn giận dỗi vô cớ nữa. Nhờ biểu hiện của cô bé mà nhà họ Hạ ở nhà họ Lục cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Vì ở nhà còn nuôi gà và thỏ, thể nhờ khác chăm sóc quá lâu nên nhanh và trở về.
Hạ Thanh Nịnh cũng đến lúc đến đơn vị .