Hóa khi mâu thuẫn với Hạ Thanh Thảo, Lục Tiểu Tuyết nhất quyết xin , cũng tuyên bố ăn cơm, dùng cách để uy h.i.ế.p .
Vốn tưởng Lục Bách Xuyên và sẽ đến dỗ dành , nào ngờ họ chẳng thèm để ý đến chiêu của cô bé, năng gì mà thẳng.
Lục Tiểu Tuyết ở trong phòng tức tối ném đồ c.h.ử.i bới để trút giận một hồi, chán quá liền bật đài lên .
thời gian trôi qua, bụng cô bé dần đói cồn cào. Ngày thường cô bé tham ăn nhất, chịu đói, cuối cùng vẫn mất hết khí phách khỏi nhà, định đến tiệm cơm tìm bố và .
Lục Tiểu Tuyết đến cổng sân thì gặp Mạch Nhị Cẩu - con trai út nhà họ Mạch. Không một , Lục Tiểu Tuyết bèn rủ bé cùng đến tiệm cơm.
Mạch Nhị Cẩu vốn luôn lời tiểu bá vương Lục Tiểu Tuyết răm rắp nên cũng từ chối, cùng ngay.
Hai đứa trẻ đến một đầu ngõ thì thấy một đám trẻ con đang chơi b.ắ.n bi ở đó. Những viên bi trong veo lấp lánh, bên trong còn những sợi màu sắc sặc sỡ, mắt.
Hai đứa trẻ lập tức thu hút, xem. Xem một hồi lâu, bụng Lục Tiểu Tuyết bắt đầu kêu réo, cô bé mới kéo Mạch Nhị Cẩu định .
Lúc một bé chơi b.ắ.n bi phát hiện mất hai viên bi, thấy Lục Tiểu Tuyết đang đút tay túi quần định bỏ , lập tức phản ứng , túm lấy cô bé hét lên: "Lục Tiểu Tuyết, mày ăn trộm bi của tao ?"
"Mày láo, tao , con mắt nào của mày thấy tao lấy trộm?" Lục Tiểu Tuyết tuy chút chột nhưng hề tỏ sợ hãi, lớn tiếng gào lên định dùng khí thế để dọa đối phương sợ mà lui.
"Vậy mày dám cho tao kiểm tra túi ?" Cậu bé mắc lừa, chỉ túi quần cô bé .
"Mày bảo kiểm tra là kiểm tra , dựa ? Mày là cái thá gì chứ?" Lục Tiểu Tuyết bé đòi kiểm tra thì càng thêm căng thẳng, bịt chặt túi quần, định gạt tay bé để bỏ .
Thấy cô bé như , bé càng nghi ngờ cô bé lấy trộm bi của , túm chặt áo chịu buông, khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn là mày lấy trộm, nếu mày lấy sợ tao kiểm tra."
Lúc những đứa trẻ khác cũng hùa : " đấy, tay nó cứ đút trong túi suốt, là gì đó." "Lần nó còn ăn trộm tiền ở nhà đấy, nó chính là đứa ăn cắp, chắc chắn là nó lấy trộm ." " đúng đúng, nó chắc chắn là quen thói ăn cắp, thấy cái gì cũng lấy."
"Tiền là của nhà tao, tao thích lấy thì lấy, cần bọn mày quản chắc." Lục Tiểu Tuyết cố cãi cùn, đó hất tay bé , cắm đầu chạy.
Ngặt nỗi cô bé mập mạp, chạy chẳng nhanh chút nào, chỉ chốc lát đám con trai đuổi kịp. Bọn chúng cũng chẳng khách sáo, bé mất bi trực tiếp thò tay túi quần cô bé lục lọi.
Lục Tiểu Tuyết chịu "bó tay chịu trói", cô bé vùng vẫy liên hồi, cẩn thận vung tay đ.á.n.h trúng mặt bé .
Cậu bé lập tức nổi giận, đ.ấ.m Lục Tiểu Tuyết hai cái. Lục Tiểu Tuyết hiếu thắng đương nhiên chịu thua, cũng bắt đầu giơ tay cào cấu bé. Trong chốc lát hai đứa trẻ lao đ.á.n.h túi bụi.
Đồng bọn của bé thấy bạn đ.á.n.h liền xông giúp. Còn Mạch Nhị Cẩu cùng Lục Tiểu Tuyết thấy trận thế , sợ vạ lây, một giây cũng do dự, ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất dép.
Lũ trẻ bên ngoài chiều chuộng vị tiểu thư . Lục Tiểu Tuyết đ.á.n.h kêu oai oái, ai đẩy một cái, cô bé ngã xuống đất, càng cơ hội dậy, chỉ ôm đầu gào to "cứu mạng".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-196-khong-phai-an-trom-ma-la-nhat-duoc.html.]
lúc Hạ Thanh Thảo đạp xe ngang qua thấy giọng quen thuộc, tò mò dừng xe đầu , liền thấy Lục Tiểu Tuyết, hôm nay "bắt nạt" , đang một đám trẻ con quây đánh.
Hạ Thanh Thảo tuy xích mích với Lục Tiểu Tuyết, nhưng tinh thần trượng nghĩa trong lòng khiến thể khoanh tay . Huống chi cô bé còn là em chồng của chị gái, nếu giúp, cô bé về mách bố, bố cô bé chừng còn giận cá c.h.é.m thớt lên chị gái .
Hạ Thanh Thảo do dự nữa, lao thẳng tới, đẩy đám đông , chắn mặt Lục Tiểu Tuyết, quát lớn với đám con trai đang đ.á.n.h cô bé: "Tại các đ.á.n.h cô ?"
Đám con trai đang hăng máu, thấy đến giúp Lục Tiểu Tuyết cũng chẳng khách sáo, xông đ.á.n.h luôn cả .
Hạ Thanh Thảo vốn định can ngăn, ngờ đám trẻ lý lẽ, trực tiếp động thủ.
Cậu thể yên chịu trận, đành bắt đầu đ.á.n.h trả.
Tuy gầy gò nhưng thường xuyên việc nhà nông nên cơ thể rắn chắc chịu đòn hơn đám trẻ thành phố. Trận chiến nhất thời bất phân thắng bại, nhưng bên rốt cuộc đông hơn, chẳng bao lâu Hạ Thanh Thảo rơi thế hạ phong.
Biết cứ thế , để nắm quyền chủ động, Hạ Thanh Thảo canh chuẩn thời cơ, lao vật ngã đứa cầm đầu xuống đất, đè chặt , mặc cho những đứa bên cạnh xô đẩy thế nào cũng lù lù bất động.
Rất nhanh bé đè đến mức thở nổi, giãy giụa một hồi, thấy bộ dạng liều mạng của Hạ Thanh Thảo thì sợ hãi xin thua: "Thả tao , đ.á.n.h nữa, đ.á.n.h nữa."
Đám trẻ bên cạnh cũng vẻ liều mạng của Hạ Thanh Thảo dọa sợ, dám manh động nữa.
Lục Tiểu Tuyết nãy còn đ.á.n.h kêu la oai oái, giờ Hạ Thanh Thảo "dũng mãnh", trong ánh mắt thế mà lộ vẻ kinh ngạc và sùng bái.
Hạ Thanh Thảo buông bé . Cậu bé sợ hãi bò dậy, cùng đám bạn đầu bỏ chạy.
"Đứng ." Hạ Thanh Thảo màng đến những vết đau , lớn tiếng gọi giật bọn chúng hỏi: "Tại các đ.á.n.h cô ?"
"Nó ăn trộm đồ của bọn tao." Cậu bé tuy chút sợ nhưng vẫn dừng .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Đồ gì?" Hạ Thanh Thảo hỏi.
"Đây ." Cậu bé móc từ túi quần mấy viên bi ve, : "Chính là cái ."
Hạ Thanh Thảo Lục Tiểu Tuyết, hỏi: "Cô lấy đồ của họ ? Lấy thì trả cho họ ."
Lục Tiểu Tuyết theo thói quen định chối, nhưng thấy ánh mắt nghiêm túc của Hạ Thanh Thảo, nhất thời , lời dối thốt , đành móc từ trong túi hai viên bi đưa qua.
Hạ Thanh Thảo nhận lấy bi từ tay Lục Tiểu Tuyết, đưa cho bé , còn quên giữ chút thể diện cho Lục Tiểu Tuyết: "Đây là cô nhặt , ăn trộm."