Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 190: Hôm đó... em có khó chịu không?
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:17:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5 giờ, chuông điện thoại ở sạp báo reo vang. Hạ Thanh Nịnh mỉm , đàn ông Lục Kinh Chập việc lúc nào cũng nghiêm cẩn như , thừa một phút, thiếu một phút.
"Alo." Hạ Thanh Nịnh nhấc máy, nhẹ giọng .
"Là ." Lục Kinh Chập trầm giọng , nhận giọng của Hạ Thanh Nịnh. Giọng nhẹ nhàng mềm mại, là dấu ấn độc nhất thuộc về cô.
"Vâng." Hạ Thanh Nịnh đáp, đó giải thích: "Hôm qua em đón và , lúc gọi em nhà."
"Không ." Lục Kinh Chập , im lặng một lát hỏi: "Hôm đó... em, khó chịu ?"
Hôm đó kiềm chế, đến lúc phóng thích cuối cùng cũng kìm nén dùng sức, chỉ sợ cô đau. dù cũng là đầu tiên của cô, kích thước của lớn hơn thường, cho nên lo lắng cô chịu nổi, lo lắng cô thương.
Hạ Thanh Nịnh tưởng hỏi chuyện ốm hôm đó, cảm thấy câu hỏi hổ, trả lời thản nhiên: "Lúc đầu thì khó chịu, về thì cảm giác gì nữa."
Lục Kinh Chập: "..."
Còn tưởng cô sẽ e thẹn một chút, hoặc giống như những cô vợ trẻ khác ngượng ngùng ấp úng chịu trả lời, nào ngờ cô trả lời kiêng dè gì, còn trả lời hào phóng như .
Còn nữa, " cảm giác" là ý gì? Là đang chê đủ sức ?
"À..." Sắc mặt Lục Kinh Chập đổi, khi chuyện cũng vô thức ngập ngừng: "Vậy, là ." Một lát khi sắc mặt khôi phục bình thường, mới tiếp tục : "Anh nộp báo cáo , nhanh thì bảy ngày sẽ phê duyệt, chậm nhất là mười ngày."
"Vâng, cần vội ạ." Hạ Thanh Nịnh nhẹ giọng trả lời.
Cô vội, nhưng ai đó mới nếm trải mùi vị t.ì.n.h d.ụ.c sốt ruột chịu nổi. Để tiết kiệm thời gian còn chẳng cần cần vụ nộp hồ sơ, tự xong liền đưa tiên.
Ai chẳng vợ con đề huề, chăn ấm đệm êm. Giờ vợ và giường ấm đều , nỗ lực thêm chút nữa là nhanh sẽ con thôi.
Người nãy còn luôn miệng đến hoan nghênh em dâu Tô Bắc Nam, giờ thấy hai gọi điện thoại chỉ một bên, ý mà phiền.
Lục Kinh Chập Quách Ngọc Mai và lên thành phố, cũng tình cảm gia đình họ sâu đậm, Hạ Thanh Nịnh sắp đến đơn vị chắc chắn sẽ luyến tiếc, bèn : "Mẹ và lên chơi, đừng vội về, cứ bảo họ ở chơi thêm mấy ngày."
"Vâng." Hạ Thanh Nịnh đáp.
Lúc Lục Kinh Chập như nhớ điều gì, dặn dò: "Lúc em , chuyển tàu nhớ chú ý an , đừng quá nhiệt tình với lạ, tìm nhà khách chính quy mà ở, đừng ở xa ga tàu quá, nhớ khóa kỹ cửa sổ."
Nghe dặn dò tỉ mỉ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí phần lải nhải như đàn bà, Tô Bắc Nam bên cạnh suýt phì thành tiếng.
Đây vẫn là Đoàn trưởng Lục mặt lạnh, chuyện với phụ nữ chỉ đáp bằng những từ đơn âm tiết "ừ", "" đấy ? Nhìn thế nào cũng giống phụ đang dặn dò con nhỏ .
Tô Bắc Nam Lục Kinh Chập như kẻ si tình, trong lòng khỏi nghĩ: Cô em dâu rốt cuộc là hồ ly tinh hút hồn bỏ bùa mê t.h.u.ố.c lú đây! Đến tính tình lạnh nhạt như Lục Kinh Chập cũng cô cho chút .
Trong lòng càng tò mò về cô em dâu hơn!
"Vâng, em sẽ chú ý." Nghe Lục Kinh Chập dặn dò qua điện thoại, Hạ Thanh Nịnh nhẹ giọng đáp.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cuộc điện thoại vốn dĩ đến đây là kết thúc , nhưng Lục Kinh Chập cúp máy, im lặng một lúc tiếp tục : "Em lời gì với ?"
Cô điện thoại, giọng điệu thản nhiên như , dường như chẳng chút tích cực chủ động nào. Trong lòng Lục Kinh Chập chút buồn bực, chẳng lẽ cô nhớ chút nào ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-190-hom-do-em-co-kho-chiu-khong.html.]
Nghĩ đến đây, mới nhịn hỏi cô như . Nghe như một câu hỏi bâng quơ, nhưng trong lòng Lục Kinh Chập mang theo sự mong chờ khó giấu.
Một lúc lâu trong điện thoại vẫn trả lời, dường như đang suy nghĩ. Ngay khi Lục Kinh Chập chút thất vọng thì bỗng thấy bên dường như hậu tri hậu giác : "À , ..."
"Gì thế?" Nghe giọng phần gấp gáp của cô, Lục Kinh Chập lập tức hỏi.
Chính cũng nhận giọng rõ ràng cao hơn một chút, còn mang theo niềm vui sướng khó giấu.
giây tiếp theo, niềm vui sướng của tan biến sạch sẽ, bởi vì thấy giọng vô cùng nghiêm túc của cô truyền qua ống : "Chính là chuyện cái nhà vệ sinh em với hôm , khi nào khu gia binh phê duyệt xong, ngàn vạn đừng quên xây nhé."
Hôm qua Hạ Thanh Nịnh bến xe khách đường dài đón và , nhà vệ sinh công cộng ở bến xe một , cái cảnh , cái mùi , thật sự là quá ám ảnh, cho nên giờ nhịn nhắc nhở Lục Kinh Chập.
Lục Kinh Chập: "............"
(Sáu dấu chấm thể diễn tả tâm trạng của Lục Kinh Chập lúc , cần mười hai dấu chấm mới đủ.)
Chẳng lẽ còn bằng một cái nhà vệ sinh, càng khiến cô nhớ thương hơn ?
Lục Kinh Chập đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng, bề ngoài vẫn bình tĩnh, trầm giọng đáp một chữ: "Ừ."
Trong lòng chỉ thầm nghĩ, may mà Tô Bắc Nam bên cạnh thấy, nếu thấy chắc nhạo cả đời mất!
"Vậy thế nhé, em cúp máy đây." Hạ Thanh Nịnh thấy xong việc, liền chuẩn cúp máy.
"Khoan ." Giọng trầm thấp của Lục Kinh Chập vang lên, đó với cô: "Anh họ Bắc Nam, con cả, bảo hoan nghênh em đến đơn vị." Nói xong, đưa điện thoại cho Tô Bắc Nam đang bên cạnh.
Tô Bắc Nam ngờ Lục Kinh Chập thật sự cho chuyện điện thoại với vợ , đúng là coi là ngoài. Ban đầu còn thắc mắc tại Lục Kinh Chập cố ý gọi đến hoan nghênh cô , giờ thì hiểu .
Cậu cho vợ uống viên t.h.u.ố.c an thần, rốt cuộc danh tiếng của cô ở đây cũng , hoan nghênh , cô cũng bớt nhiều lo lắng. Người em họ nghĩ đến bước , quả thực dụng tâm với cô vợ .
Tô Bắc Nam cũng ngại ngùng, nhận lấy điện thoại từ tay Lục Kinh Chập, giọng sang sảng : "Chào em dâu, Kinh Chập em sắp đến đơn vị theo quân, Tô Bắc Nam xin mặt bộ đội phòng vệ quân khu, mặt nhà họ Tô chúng , hoan nghênh em đến."
Lời vô cùng chính thức và nghiêm túc, Hạ Thanh Nịnh cũng trở nên căng thẳng, chút thụ sủng nhược kinh, ngờ đãi ngộ cao như , vội vàng đáp: "Cảm, cảm ơn họ."
Trong lời kể của nhà, cô em dâu hành vi "dữ dội", vốn tưởng sẽ là giọng oang oang, ngờ giọng dịu dàng như . Tô Bắc Nam nhất thời còn chút đoán , phản ứng xong liền bật sảng khoái, an ủi: "Haha, em dâu đừng căng thẳng, chỉ đùa chút thôi. Bình thường bọn nghiêm túc thế . Có điều, em nhanh chóng qua đây , thằng nhóc ở bên nhớ em đến mức..."
Lời còn hết, ống Lục Kinh Chập bên cạnh giật . Chỉ thấy khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, bình tĩnh : "Thế nhé, lúc em chú ý an đường."
Thấy phản ứng của , Tô Bắc Nam bên cạnh đầy ẩn ý. Thằng nhóc nhớ , sĩ diện c.h.ế.t, chịu thể hiện ngoài.
Đợi hai cúp điện thoại, Tô Bắc Nam hì hì, dùng vai huých nhẹ Lục Kinh Chập, rõ còn cố hỏi: " còn xong mà, giật điện thoại gì?"
"Nói nhiều." Lục Kinh Chập ném cho hai chữ với giọng trầm thấp.
"Lục Kinh Chập quá đáng đấy, nãy là ai cầu đến? Lại là ai mời chuyện? Giờ lợi dụng xong chê nhiều, đây chính là điển hình của việc qua cầu rút ván." Tô Bắc Nam bộ đau lòng tột độ, Lục Kinh Chập .
"Ừ, rút đấy." Lục Kinh Chập chẳng hề phản bác, hùa theo lời thừa nhận luôn.
Bị là qua cầu rút ván Tô Bắc Nam cũng chẳng giận, mặt ngược còn hiện lên nụ , chỉ thấy bỗng ghé sát Lục Kinh Chập, giọng điệu vô cùng ám hỏi: "Đến đây đến đây, cho xem, hôm đó cái gì? Làm em dâu khó chịu?"