Bị đụng đau ngực, mắng té tát mặt, Hạ Thanh Thảo luống cuống đó, nhất thời quên cả chuyện.
"Cậu câm ?" Lục Tiểu Tuyết thấy gì liền trợn mắt, nhưng nhanh phản ứng , đây là nhà đẻ mà hôm qua Hạ Thanh Nịnh nhắc với , thuận miệng hỏi: "Cậu là em trai của Hạ Thanh Nịnh hả?"
Bốn năm Hạ Thanh Thảo từng đến nhà họ Lục một , cũng từng gặp Lục Tiểu Tuyết, nhưng lúc đó cô bé còn nhỏ, chắc là quên mất .
Hiện tại Lục Tiểu Tuyết gọi thẳng tên chị gái, hiển nhiên là tôn trọng chị, tôn trọng chị thì cũng chẳng cần tôn trọng cô . Cậu chỉ dùng giọng mũi cứng nhắc đáp một chữ: "Ừ."
Hai khá gần , lúc Lục Tiểu Tuyết bỗng ngửi thấy một mùi là lạ, vô thức hít hít mũi, thắc mắc lầm bầm: "Mùi gì thế nhỉ?"
Nói xong bỗng ghé sát Hạ Thanh Thảo ngửi ngửi áo , mặt lập tức lộ vẻ ghét bỏ, lớn: "Người hôi quá!"
Hạ Thanh Thảo mặc bộ đồ thể thao dài tay, là bộ Hạ Thanh Nịnh về quê mua cho, cũng là bộ quần áo nhất của . Sáng nay mặc bộ mười mấy dặm đường núi, xe đông chen chúc gần cả ngày, trời nóng nực thế khó tránh khỏi chút mùi.
Thời tiết vốn nên mặc đồ ngắn, ngặt nỗi chỉ mỗi bộ đồ , mặc đồ quá rách rưới mặt chị, cho nên dù nóng cũng lặng lẽ chịu đựng, quên mất mồ hôi ủ kín sẽ gây mùi.
Nghe Lục Tiểu Tuyết , Hạ Thanh Thảo vốn lòng tự trọng cao, mặt đỏ bừng lên.
Lục Tiểu Tuyết để ý đến sự bối rối của , tiếp tục bĩu môi ghét bỏ: "Trước thím Triệu nhà quê các cả năm tắm một , haha, xem là thật ."
Bị hạ thấp, mặt Hạ Thanh Thảo càng đỏ hơn. Tuy vô cùng bối rối nhưng sự bướng bỉnh trong xương tủy khiến lùi bước, mở miệng phản bác: "Ai bảo chúng tắm, chúng ngày nào cũng tắm."
"Thế thì lạ thật, tắm vẫn hôi thế?" Lục Tiểu Tuyết xong bỗng cợt: "Haha, là các vốn dĩ hôi ? Tắm cũng sạch ."
"Lục Tiểu Tuyết, bậy!" Hạ Thanh Nịnh rửa rau xong cùng Quách Ngọc Mai về nhà vặn lời Lục Tiểu Tuyết với Hạ Thanh Thảo, lập tức lên tiếng ngăn . Chỉ thấy cô bước nhanh đến bên Lục Tiểu Tuyết, cô bé hỏi: "Em quên hôm qua hứa với chị những gì ?"
Được cô nhắc nhở, Lục Tiểu Tuyết nhớ đến đống kẹo sữa và bánh hồ đào, còn cả chiếc váy mới của , bĩu môi, thêm gì nữa, thẳng phòng.
"Thanh Thảo, đừng nó." Hạ Thanh Nịnh tới vỗ vai Hạ Thanh Thảo an ủi: "Trời nóng thế ai chẳng mồ hôi."
Hạ Thanh Thảo đỏ mặt, trong lòng thẹn giận, nhưng Lục Tiểu Tuyết là con gái chủ nhà , nếu xảy mâu thuẫn với cô thì chị gái chắc chắn sẽ khó xử. Vì thế nuốt hết uất ức lòng, gật đầu lí nhí một tiếng: "Vâng."
Hạ Thanh Nịnh lòng tự trọng của Hạ Thanh Thảo mạnh, những lời của Lục Tiểu Tuyết chắc chắn tổn thương . với tính cách của Lục Tiểu Tuyết, bắt cô bé xin là điều thể, chừng còn những lời khó hơn.
Nghĩ ngợi một chút, Hạ Thanh Nịnh quyết định ngày mai sẽ dẫn họ mua quần áo mới để tránh sự hổ . Để đ.á.n.h lạc hướng sự chú ý của Hạ Thanh Thảo, cô chỉ chiếc xe đạp dựng bên cạnh, với : "Thanh Thảo, thích ?"
Hạ Thanh Thảo chiếc xe đạp, chút hiểu. Hạ Thanh Nịnh thấy ngơ ngác liền : "Chị tặng chiếc xe cho em nhé, ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-184-toi-co-the-an-khong.html.]
Chân trai Thanh Thụ xe đạp, chiếc xe đạp khung lớn 26 cao như xe khung lớn 28, Thanh Thảo cũng tiện hơn nhiều.
"Thế , con xe thì ." Quách Ngọc Mai bên cạnh vội .
"Con nghỉ việc , cần đạp xe nữa. Hai ngày nữa con cũng , xe mang theo , cho Thanh Thảo là ." Hạ Thanh Nịnh giải thích.
"Chị định ?" Hạ Thanh Thảo chị tặng xe cho , mắt sáng rực lên. Chiếc xe đạp thế mơ cũng dám nghĩ tới. thấy chị bảo sắp , niềm vui trong mắt vụt tắt, vội vàng hỏi.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của , rõ ràng là đang lo cho , Hạ Thanh Nịnh vội giải thích: "Đừng lo, chị đến đơn vị chỗ rể em."
Nghe thấy hai chữ "đơn vị", mắt Hạ Thanh Thảo thế mà còn sáng hơn cả lúc nãy chị bảo tặng xe đạp.
"Đến đơn vị ! Đến đơn vị !" Quách Ngọc Mai bên cạnh vội tán thành.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tuy hôm qua con gái gọi điện là theo quân, nhưng giờ con nhắc , Quách Ngọc Mai vẫn đặc biệt vui mừng con, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Trước bà lo con rể biền biệt mấy năm, con gái ở nhà một sống khổ sở. giờ con gái cũng đến đơn vị, cần sống xa chồng nữa, bà sắp bế cháu ngoại .
Lúc Hạ Thanh Nịnh lấy chìa khóa xe đạp đưa cho Hạ Thanh Thảo, mỉm : "Thanh Thảo, em cứ dắt thử , hai hôm nay chị sẽ dạy em , lúc về thì mang xe về luôn."
Trong mắt Hạ Thanh Thảo lộ rõ vẻ kích động khó giấu, nhận lấy chìa khóa từ tay Hạ Thanh Nịnh, một tiếng "Cảm ơn chị", nhưng lời đến bên miệng chỉ thành một chữ "Vâng".
Hạ Thanh Nịnh thấy tâm trạng rõ ràng hơn, gì nữa, cùng bưng chỗ nấm mối rửa sạch bếp nấu cơm chiều.
Vì mì đơn giản hơn nấu cơm nhiều nên bữa tối nhanh xong.
Lúc xào nấm mối, mùi thơm bá đạo nhanh chóng thu hút Lục Tiểu Tuyết đang đài ở phòng khách chạy tới. Cô bé thậm chí còn bỏ dở câu chuyện "Na Tra náo hải" yêu thích nhất, lon ton chạy bếp hỏi Hạ Thanh Nịnh: "Chị xào cái gì ăn đấy, thơm thế?"
"Nè, nấm mối lúc đầu chị bảo đấy." Hạ Thanh Nịnh cố ý dùng xẻng xúc nấm đưa đến gần mũi Lục Tiểu Tuyết cho cô bé ngửi.
"Oa, thơm quá!" Lục Tiểu Tuyết ngửi thấy mùi thơm nức mũi, vô thức nuốt nước miếng.
Lúc Hạ Thanh Thảo cũng . Hạ Thanh Nịnh thấy bộ quần áo khác. Quần áo tuy cũ nhưng sạch sẽ, cũng mảnh vá nào.
"Muốn ăn ? Đây là Thanh Thảo hái mang đến đấy, là em hỏi xem đồng ý cho em ăn ." Hạ Thanh Nịnh tìm thể diện cho Hạ Thanh Thảo, Lục Tiểu Tuyết cố ý .
Lục Tiểu Tuyết đúng là một đứa ham ăn, sức đề kháng với đồ ngon. Cô bé đầu Hạ Thanh Thảo phía , hề hổ chút nào hỏi: " thể ăn ?"