Tính thời gian thì Lục Kinh Chập chắc đến đơn vị .
"Nó gọi lúc hơn hai giờ chiều nhưng bác sang nhà cháu thì thấy ai, bác bảo nó sáu giờ chiều mai gọi ." Bác trực ban tiếp.
"Vâng, cháu cảm ơn bác, mai cháu ạ." Hạ Thanh Nịnh nhẹ giọng cảm ơn.
"Đây là đón đẻ lên chơi đấy , ừm, Thanh Thụ cũng đến nữa." Bác Hạ Thanh Thụ tủm tỉm : "Thế mới chứ, thì thường xuyên mới thiết, mỗi đến cứ để đồ thì ."
Trước Hạ Thanh Thụ mang đồ đến nhà, nhờ bác trực ban chuyển giúp cho Hạ Thanh Nịnh, cho nên bác dễ nhớ .
"Bác đúng ạ." Hạ Thanh Nịnh vô cùng tán đồng gật đầu, đó bác : "Sau cháu sẽ phiền bác chuyển đồ giúp nữa ạ."
Tạm biệt bác trực ban, mấy về đến nhà. Hạ Thanh Nịnh giúp Quách Ngọc Mai đỡ cái gùi xuống, đặt sang một bên. Thảo nào nãy bà cho cô đeo, cái nặng quá.
Hạ Thanh Nịnh cúi đầu gùi, phát hiện bên trong đậu đũa phơi khô, còn là các loại rau củ tươi theo mùa.
Rau củ nặng, cõng mười mấy dặm đường núi, chắc là Hạ Thanh Nịnh về nhà thuận miệng khen rau nhà trồng ngon nên cô mới đặc biệt mang lên.
Rau củ là loại rau củ bình thường nhất, nhưng vì tình nặng trĩu mà trở nên phi thường.
Biết chắc chắn khát nước, Hạ Thanh Nịnh lập tức rót mấy cốc nước.
Hạ Thanh Thảo đặt nhẹ cái giỏ tre phủ vải trong tay lên bàn, nhận cốc nước từ tay Hạ Thanh Nịnh, uống ừng ực từng ngụm lớn, xem là khát thật .
Từ lúc khỏi bến xe Hạ Thanh Nịnh để ý thấy Hạ Thanh Thảo vô cùng cẩn thận che chở cái giỏ tre trong tay, che chở suốt dọc đường. Cô tò mò, mở miệng hỏi: "Thanh Thảo, trong giỏ đựng gì thế em? Mà em giữ như bảo bối ."
"Chị mở xem ." Quách Ngọc Mai bên cạnh tủm tỉm , vẻ mặt đầy thần bí.
Hạ Thanh Nịnh tò mò đến bàn, giơ tay nhấc tấm vải phủ giỏ tre lên. Khi nhấc lên mới nhận đó tấm vải mà là một cái áo.
Áo bỏ , chỉ thấy bên trong giỏ hơn hai mươi cây nấm mối màu xám trắng tuyệt .
"Hôm qua mưa xuống, Thanh Thảo xuống ruộng nhặt đấy. Sợ hỏng mang đến nơi nên nó cứ buộc dây thả giỏ xuống giếng mát bảo quản, may mà hôm nay trời nóng quá, đều hỏng." Quách Ngọc Mai nhẹ giọng .
Sợ Hạ Thanh Nịnh lo lắng nên bà kể chuyện Hạ Thanh Thảo vì hái nấm mối ở chỗ cao mà ngã lăn xuống sườn núi.
Từ nhà trấn mười mấy dặm đường núi, xe mất ba bốn tiếng đồng hồ, Hạ Thanh Thảo cứ thế hai tay ôm cái giỏ trong lòng, một khắc cũng buông.
Nhìn những cây nấm mối gần như còn nguyên vẹn trong giỏ, sống mũi Hạ Thanh Nịnh cay cay. Đây nấm mối gì, rõ ràng là tình yêu thương sâu sắc của em trai dành cho cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-183-lan-dau-luc-tieu-tuyet-va-thanh-thao-gap-mat.html.]
Hạ Thanh Nịnh cố nén nỗi chua xót nơi chóp mũi, nửa lảng sang chuyện khác, nửa thắc mắc hỏi: "Phủ cái áo lên gì thế ạ?"
"Trên đường cứ tò mò đòi xem, còn quen xin ăn. Thanh Thảo sợ khác hỏng, sợ khác xin mất đủ cho con ăn nên mới lấy áo che đấy." Quách Ngọc Mai giải thích.
Nhìn những cây nấm mối xinh hỏng một cây nào, Hạ Thanh Nịnh rốt cuộc kìm , giơ tay ôm lấy em trai , : "Cảm ơn Thanh Thảo." Sau đó khen ngợi: "Có em trai thật ."
Hạ Thanh Thảo da mặt mỏng, khen một cái mặt đỏ bừng. Bị chị gái ôm chặt trong vòng tay, đẩy như nữa, khóe miệng còn nhếch lên một nụ nhạt.
Sợ nấm hỏng mất, phụ lòng Thanh Thảo, Hạ Thanh Nịnh bố chồng Lục Bách Xuyên : "Bố ơi, tối nay ngoài ăn nữa, ăn nấm mối ạ, kẻo để lâu nó hỏng mất."
Nấm mối xào mỡ chan mì, hương vị đó quả thực ngon nuốt cả lưỡi.
Lục Bách Xuyên nấm mối bàn, nghĩ đồ ngon thế mà kịp ăn để hỏng thì tiếc thật, bèn gật đầu đồng ý.
Đợi uống nước xong, Hạ Thanh Nịnh dẫn trai và em trai căn phòng chuẩn sẵn cho họ, bảo họ mệt thì nghỉ ngơi một chút. Sau đó cô bảo Quách Ngọc Mai tối nay ngủ cùng phòng với , Quách Ngọc Mai vui vẻ đồng ý.
Nghỉ ngơi một lát, Quách Ngọc Mai vốn yên liền đòi chuẩn bữa tối cho . Hạ Thanh Nịnh bèn lấy chậu, xách rổ cùng vòi nước rửa nấm.
Nhìn vòi nước cứ mở là chảy, Quách Ngọc Mai rửa rau cảm thán: "Có cái ống tiện thật đấy, nước ăn cần gánh."
"Sau nhà nào cũng sẽ nước máy thế , quê cũng sẽ thôi ạ." Hạ Thanh Nịnh với Quách Ngọc Mai.
"Thật thế á?" Quách Ngọc Mai vẻ mặt khó tin, đó : "Nếu thật thì bao."
Hai đang chuyện thì thấy Lục Tiểu Tuyết tan học đeo cặp sách về cùng con trai út nhà họ Mạch. Thấy Hạ Thanh Nịnh đang rửa rau, Lục Tiểu Tuyết lập tức hỏi: "Sao rửa rau, tối nay ngoài ăn ?"
"Hôm nay ăn ngoài nữa, ở nhà ăn mì." Hạ Thanh Nịnh trả lời.
Lục Tiểu Tuyết miệng liền dẩu lên, vô cùng bất mãn : "Hôm qua là ăn ngoài mà, em ăn mì , em ăn ngoài cơ!"
"Hôm nay chúng ăn mì nấm mối Thanh Thảo mang đến, còn ngon hơn ăn ngoài nhiều." Hạ Thanh Nịnh chỉ chỗ nấm đang rửa .
Lục Tiểu Tuyết vui, ngoảnh mặt , thẳng trong nhà. Nào ngờ đến cửa thì đụng Hạ Thanh Thảo đang .
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lục Tiểu Tuyết tuy mập nhưng Hạ Thanh Thảo rốt cuộc vẫn cao hơn cô bé, trán cô bé đập thẳng n.g.ự.c .
Hạ Thanh Thảo do việc nhà nông quanh năm, gầy nhưng rắn chắc. Cú va chạm khiến Lục Tiểu Tuyết bật lùi mấy bước.
Vốn đang bực , giờ đụng trúng, Lục Tiểu Tuyết ôm trán gào lên: "Cậu là ai đấy? Mắt mù ? Đụng đau đây !"