Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 179: Chỉ ở trong nhà dưỡng đống mỡ này thôi sao?

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:17:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Thanh Thảo bên cạnh thấy , hiểu chuyện gì xảy nên sốt ruột, vội hỏi: "Mẹ, thế, ? Chị xảy chuyện gì ạ?"

 

Quách Ngọc Mai vội bịt ống , sợ Hạ Thanh Nịnh thấy tiếng , đó cố gắng ngừng nước mắt, lắc đầu với Hạ Thanh Thảo, hiệu đừng chuyện.

 

"Dù bây giờ cũng mùa vụ, cùng và Thanh Thảo cứ lên đây." Lúc Hạ Thanh Thảo hỏi chuyện thì Hạ Thanh Nịnh đang nên thấy tiếng , sợ còn băn khoăn, Hạ Thanh Nịnh giở chút mánh khóe: "Nếu lên thì con đành về một thăm ."

 

Nghe Hạ Thanh Nịnh về một , Quách Ngọc Mai lập tức lo lắng, : "Được , để bàn với em nó xem ."

 

"Đừng bàn bạc gì nữa, cứ cùng , nhờ thím Kim Hoa trông nhà giúp một chút. Ngày mai con bến xe đường dài đón ." Hạ Thanh Nịnh vội , sợ ai đó .

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

"Mẹ, Tiểu Chanh ?" Lúc Hạ Thanh Thụ cũng chạy tới, thấy mắt đỏ hoe, nhịn lo lắng hỏi.

 

"Anh cũng đến ạ?" Hạ Thanh Nịnh thấy tiếng Hạ Thanh Thụ trong điện thoại, lên tiếng hỏi.

 

"Ừ, và em trai con đều ở đây cả." Quách Ngọc Mai trả lời.

 

"Vậy cho Thanh Thảo điện thoại ạ." Hạ Thanh Nịnh . Chuyện Thanh Thảo đuổi theo xe tiễn cô, trong lòng cô vẫn luôn áy náy.

 

"Được, ." Quách Ngọc Mai đưa điện thoại cho Hạ Thanh Thảo đang bên cạnh. Không do còn đọng nước mắt mà mắt bà sáng lấp lánh, bảo: "Chị con gọi con điện thoại kìa."

 

Hạ Thanh Thảo do dự một chút, cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng gọi ống : "Chị."

 

Hạ Thanh Nịnh giọng bé vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng chịu gọi cô chứng tỏ còn giận cô nữa.

 

"Thanh Thảo." Trong giọng của Hạ Thanh Nịnh tràn ngập ý : "Mai cùng lên đây nhé, chị thứ tặng em."

 

Nghe Hạ Thanh Nịnh "thứ ", Hạ Thanh Thảo đương nhiên tò mò và hứng thú, nhưng trong lòng cũng giống , phản ứng đầu tiên là sợ họ sẽ gây phiền phức cho chị, khó chị.

 

"Bọn em lên đó... họ khó chị ?" Hạ Thanh Thảo vòng vo như Quách Ngọc Mai mà hỏi thẳng.

 

"Sẽ , em yên tâm, giờ ai dám khó chị, cũng dám khó ." Hạ Thanh Nịnh vội cam đoan, đó thêm: "Chị hứa , bao giờ giấu giếm Thanh Thảo, cũng bao giờ để Thanh Thảo chịu uất ức nữa."

 

Hạ Thanh Thảo cảm động trong lòng, sống mũi cay cay, suýt nữa cũng òa lên. vì sĩ diện con trai và tính bướng bỉnh, cố nén xúc động , gật đầu lia lịa. Gật xong mới hậu tri hậu giác nhận chị thấy, vội trả lời: "Vâng."

 

Hạ Thanh Thảo điện thoại xong, Hạ Thanh Nịnh chuyện với cả vài câu mới cúp máy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-179-chi-o-trong-nha-duong-dong-mo-nay-thoi-sao.html.]

Nghe điện thoại xong, ba con Quách Ngọc Mai từ ủy ban xã về. Đi con đường rải đá dăm, lúc mới thấy đau chân, ba mới nhận đều giày.

 

Tình đáng quý đại để là như : Nghe tin về con, chẳng màng hình tượng, tức tốc lao , quên hẳn cả chông gai chân.

 

Nhìn con trai lớn một chân cao một chân thấp bên cạnh, Quách Ngọc Mai chút đau lòng hỏi: "Vừa nãy nhanh thế đau chân con?"

 

"Không ạ." Hạ Thanh Thụ sợ lo, trấn an: "Cũng nhanh lắm ạ."

 

Còn nhanh lắm, nãy quả thực hận thể bẻ thẳng hai chân cho lẹ, nhanh đến mức bà thấy loạng choạng mấy .

 

Ba chuyện đến đầu thôn thì gặp thím Kim Hoa - quan hệ khá với Quách Ngọc Mai. Thấy ba con đều vui vẻ, thím Kim Hoa tò mò hỏi: "Ngọc Mai, chuyện gì mà vui thế?"

 

Quách Ngọc Mai cũng giấu giếm, mở miệng trả lời: "Vừa nãy cái Nịnh gọi điện về, bảo chúng lên thành phố chơi."

 

Cũng chẳng khoe khoang gì, chỉ là giữ tiếng thơm cho con gái mặt bà con lối xóm. Dù mấy năm Thanh Nịnh thành phố xong mãi về, đều xì xào bàn tán bảo nó quên gốc, bất hiếu.

 

"Thế thì quá, quá ." Trong mắt thím Kim Hoa lộ vẻ hâm mộ xen lẫn mừng , đó : "Thật ghen tị với bà đấy Ngọc Mai, con trai con gái đều hiếu thuận, con rể tiền đồ, hưởng phúc hết."

 

"Bà cứ quá, con trai con gái nhà bà cũng hiếu thuận lắm mà, giờ bà cũng đang hưởng phúc đấy thôi." Quách Ngọc Mai thím Kim Hoa khen con cái, trong lòng đương nhiên vui vẻ.

 

"Haha, hưởng phúc, đều hưởng phúc cả." Thím Kim Hoa , đó nhờ vả: " thấy cái sáp bôi tay của bà đấy, mùi cũng thơm. Bà thành phố xem nếu đắt thì mua giúp một hộp nhé."

 

Hai đang chuyện thì thấy Ngưu Hoa Tươi - cả đời thích so bì với Quách Ngọc Mai - cùng mấy bà thím ngược chiều tới.

 

Nhìn thấy Quách Ngọc Mai xắn quần, chân đất, mặc áo vải thô dính đầy bùn, Ngưu Hoa Tươi mặc áo sơ mi hoa nhí, cả tràn ngập cảm giác ưu việt. Bà uốn éo cái hình mập mạp tới, cố ý bộ kinh ngạc : "Ôi trời, Ngọc Mai giày thế, đường đau chân ?" Nói xong Hạ Thanh Thụ và Hạ Thanh Thảo phía Quách Ngọc Mai, càng đắc ý: "Thanh Thụ và Thanh Thảo cũng giày thế ? Ngọc Mai , bà chứ, nhà khó khăn đến mức bảo một tiếng? Lát nữa bà sang nhà , tìm cho hai đôi. Chồng giày rơm cũ, tuy bằng đồ mới nhưng còn hơn để Thanh Thụ, Thanh Thảo chân đất chứ."

 

Nói đến đây, Ngưu Hoa Tươi còn quên xát muối vết thương của Quách Ngọc Mai: "Haizz, ông Căn Sinh nhà bà mất sớm, mấy năm nay một cha cũng chẳng dễ dàng gì. Giờ nhà mà, quả thực điều kiện khá hơn nhà bà một chút, cho nên bà đừng sĩ diện với , khó khăn gì cứ , giúp chút nào chút nấy."

 

Ngưu Hoa Tươi , đám bà thím bên cạnh, che giấu sự khoe khoang tiếp tục : "Nói thế nào thì và Ngọc Mai cũng lớn lên cùng , giờ sống hơn chút đỉnh, đương nhiên giúp đỡ chị em cũ chứ lị."

 

Thím Kim Hoa bên cạnh chướng mắt cái vẻ đắc ý hợm hĩnh của Ngưu Hoa Tươi, lập tức mở miệng phản bác: "Nhà ai lội ruộng mà giày hả? Hoa Tươi, bà bây giờ trồng lúa, xuống ruộng, chỉ ở nhà dưỡng cái mỡ thôi ?"

 

Hahahaha...

 

Các thím xung quanh xong đều bật .

 

 

Loading...