Lời đến đây bỗng nhiên im bặt. Chỉ thấy sắc mặt Vương Minh Phương trắng bệch ngay lập tức. Có thể thấy bà thật sự kinh sợ.
Lục Lập Đông bên cạnh thấy như gặp ma, đang định ghé đầu xem thì thấy Vương Minh Phương đột ngột kéo rèm , đó cực kỳ mất tự nhiên đầu thím Ngô, giọng run rẩy, lắp bắp:
"Thím... thím Ngô, trong nhà chút chuyện, thím... thím mau về ." Nói bà đẩy thím Ngô ngoài.
Bộ dáng gấp gáp đó cứ như sợ khác ở thêm một giây nào nữa.
Nào ngờ đến cửa, thấy một đám hàng xóm trong viện lố nhố bên ngoài.
Người đầu tiên chính là mà theo kế hoạch của bà đáng lẽ đang ở giường – Diêu Hồng Mai.
Lúc Vương Minh Phương chẳng còn tâm trí mà để ý đến phép lịch sự, chỉ mau chóng rời . Bà xua ngoài, miệng lớn tiếng :
"Đi ! Đi hết ! Chạy nhà khác cái gì?"
Sở dĩ bà to tiếng như là dùng giọng át tiếng rên rỉ khó trong phòng.
"Lục Lập Đông nhà bà ? Bảo nó đây." Chủ nhiệm hội phụ nữ Lý Thu Liên lưng Diêu Hồng Mai Vương Minh Phương lạnh lùng : "Vừa Hồng Mai đến tìm khiếu nại, Lục Lập Đông hành hung phụ nữ."
Tuy hai đang chuyện nhưng tiếng rên rỉ trong phòng vẫn truyền . Lúc tò mò hỏi:
"Ủa, trong phòng tiếng gì ?"
Được nhắc nhở, im bặt, dỏng tai lên . Rất nhanh ai nấy đều thấy tiếng phụ nữ rên rỉ ái . Mọi , hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía tấm rèm phòng khách.
"Không, gì..." Vương Minh Phương cuống quýt che giấu, lớn tiếng : "Là mèo nhà kêu đấy."
Diêu Hồng Mai ngoài cửa thấy khơi gợi đủ sự tò mò của , chần chừ thêm nữa, bỗng nhiên lao vụt trong phòng, giật phăng tấm rèm xuống.
"Đừng..." Vương Minh Phương gào lên định ngăn cản nhưng còn kịp nữa.
Theo tấm rèm rơi xuống đất, chiếc giường ở phòng khách, đôi nam nữ trần trụi quấn lấy trong chăn cứ thế phơi bày mắt .
Chỉ thấy gã đàn ông đầu hói vẻ mặt hoảng sợ đám đông, còn phụ nữ thì mở to đôi mắt trống rỗng, miệng vẫn còn phát tiếng hừ hừ.
"San San..." Thím Ngô trong phòng kinh ngạc thốt lên.
Nghe tiếng gọi, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía đó.
Cảnh tượng quá mức chấn động khiến tất cả trong nhất thời đều c.h.ế.t lặng.
Nhân lúc còn đang ngây , Diêu Hồng Mai nhanh tay vơ hết quần áo của Liêu Cường và Hà San San giường ném vèo qua cửa sổ ngoài.
Làm tự nhiên là để ngăn Liêu Cường chạy trốn. Giờ thì , trần như nhộng, quần áo để xem chạy kiểu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-155-bat-gian-2-ha-san-san-va-lieu-cuong-bi-bat-tai-tran.html.]
"Hà San San, cô cũng quá đáng lắm ! Một cô gái chồng, giữa ban ngày ban mặt dẫn đàn ông về nhà chuyện , cô còn hổ ?"
Chủ nhiệm hội phụ nữ Lý Thu Liên là đầu tiên bước phòng, chất vấn Hà San San đang trần trụi trong chăn.
Vừa một đám vợ trẻ, thím già cùng Diêu Hồng Mai đến tìm Lý Thu Liên khiếu nại việc Lục Lập Đông đ.á.n.h vợ. Ban đầu bà còn nghi ngờ vì mặt mũi Diêu Hồng Mai trắng trẻo sạch sẽ, chút thương tích nào. Hơn nữa Lục Lập Đông ở cái viện luôn giữ hình tượng thật thà, từng đ.á.n.h vợ bao giờ. ánh mắt nghi hoặc của Lý Thu Liên, Diêu Hồng Mai chủ động vén áo lên, quả nhiên đầy những vết bầm tím xanh đỏ.
Xảy chuyện như , với tư cách là chủ nhiệm hội phụ nữ, Lý Thu Liên đương nhiên thể yên. Bà nhanh chóng cùng Diêu Hồng Mai và đám hàng xóm bất bình kéo đến nhà họ Lục.
Nào ngờ cửa bắt gặp Hà San San và gã đàn ông lạ mặt đang mây mưa giường.
Người trong viện vốn ưa cách của Hà San San, giờ thấy cô chuyện đồi bại , ai bênh vực, bắt đầu chỉ trích:
"Không ngờ Hà San San phóng túng như , ban ngày ban mặt dẫn trai về nhà chuyện bậy bạ, quá hạ tiện."
" đấy, quả thực mất mặt phụ nữ chúng , xem cô còn mặt mũi nào đường gặp nữa."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Ủa, gã đàn ông là ai thế? Sao gặp bao giờ? Các bà ?"
Liêu Cường bắt quả tang giường, mặt cắt còn giọt máu. Muốn chạy nhưng quần áo, chỉ đành rúc đầu chăn như con chim cút, một câu cũng dám .
Lúc , Vương Minh Phương chỉ cảm thấy đầu óc ong lên, m.á.u dồn thẳng lên não, thể lảo đảo suýt ngã. Đây là đầu tiên bà kinh hoảng thất thố đến mức .
Lục Lập Đông bên cạnh cũng ngây như phỗng, đầu óc đình trệ. Ánh mắt bỗng rơi Diêu Hồng Mai bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc, buột miệng hỏi:
"Cô... cô ở đây?"
"Anh hỏi lạ thật đấy." Diêu Hồng Mai nhếch môi , mang theo vài phần đắc ý Lục Lập Đông, rõ còn hỏi : "Không ở đây thì nghĩ nên ở ? Ở giường ?"
Diêu Hồng Mai thấy thời cơ chín muồi, chuẩn bộ sự thật. Cô , mở miệng :
"Hôm nay đều ở đây, cho một chuyện..."
"Hồng Mai!" Vương Minh Phương bỗng nhiên cắt ngang lời Diêu Hồng Mai, lao đến giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, trưng bộ mặt đau đớn tột cùng, hỏi:
"Hồng Mai, tại con hại San San nhà như hả!"
Vừa Diêu Hồng Mai hỏi câu "Không ở đây thì nghĩ nên ở ? Ở giường ?", Vương Minh Phương ngay bọn họ Diêu Hồng Mai gài bẫy ngược .
Đầu óc Vương Minh Phương xoay chuyển thật nhanh tìm cách đối phó.
Nhìn con gái đang thần trí mơ hồ giường, bà sự việc đến nước , danh tiết của Hà San San coi như bỏ . Muốn xoay chuyển tình thế, chỉ cách biến Hà San San thành nạn nhân.
Nếu Liêu Cường cưỡng bức cô thì Hà San San sẽ thành hại, nhưng gạo nấu thành cơm, dù tống Liêu Cường tù thì nước bọt đời cũng dìm c.h.ế.t Hà San San. Biện pháp duy nhất là ép cưới Hà San San. Đến lúc đó hai đăng ký kết hôn, ngoài thì chuyện cũng sẽ qua .
Cho nên chuyện thể đổ lên đầu Liêu Cường. Nghe Diêu Hồng Mai định sự thật, Vương Minh Phương đảo mắt một cái, lập tức nảy kế hoạch!