“Cha.” Nhìn cha già đang khát cầu nhân tài, hiệu trưởng Quách nhịn bật , đùa:
“Cha thế rõ ràng là cướp , ha ha... Kinh Chập e là đang hối hận vì dẫn vợ đến đây đấy.”
lúc , Tiểu Tú đến gọi ăn cơm. Khi khỏi phòng vẽ, giáo sư Quách vẫn còn vẻ mặt đầy tiếc nuối. Gặp mầm non như mà thể “thu nạp trướng” thật sự quá đáng tiếc.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Rửa tay xong bàn ăn, Hạ Thanh Nịnh tưởng rằng sẽ chỉ là vài món xào qua loa, dù nữ chủ nhân nhà dường như cũng chẳng ưa gì đám khách khứa bọn họ. điều khiến cô ngờ là bàn món ngon: tôm to, thịt kho tàu, chân giò hầm, thịt kho... cái gì cần đều cả.
Có lẽ vị sư mẫu cũng ghét Lục Kinh Chập đến mức như bà thể hiện, nếu cũng sẽ chẳng cất công chuẩn đồ ăn ngon như để chiêu đãi bọn họ.
Cơm nước gần xong, Lục Kinh Chập bỗng nhiên dậy, bưng chén rượu lên, về phía ba vị trưởng bối nhà họ Quách, vô cùng thành khẩn xin :
“Giáo sư, hiệu trưởng, sư mẫu, lúc con đưa Quách Bằng tòng quân mà đưa em trở về, là con thất trách, thực sự xin !”
Nói xong ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Hạ Thanh Nịnh chút ngạc nhiên, ngờ né tránh chuyện mà còn chủ động xin .
cũng , chuyện gì ? Khi Quách Bằng tòng quân đủ 18 tuổi, là một trưởng thành tư tưởng độc lập. Sư mẫu là còn chẳng ngăn , thể trách Lục Kinh Chập?
Hơn nữa ai mà về chứ. Chiến trường vốn dĩ đạn lạc vô tình, Lục Kinh Chập còn chẳng bảo đảm sự sống c.h.ế.t của chính thì bảo đảm cho khác?
Cho nên vị sư mẫu trách Lục Kinh Chập đưa con trai sống sót trở về, quả thực chút cưỡng từ đoạt lý.
Người phụ nữ đang ăn cơm bên cạnh xong lời Lục Kinh Chập, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, chỉ chốc lát đẫm lệ.
“Chuyện thể trách em . Bằng Bằng tự tòng quân, chúng cha còn chẳng khuyên , huống chi là em.” Hiệu trưởng Quách trầm giọng .
Có thể thấy ông cũng đau lòng, nhưng vô cùng hiểu lý lẽ, cũng ý trách cứ Lục Kinh Chập.
“Sao trách nó!” Người phụ nữ bỗng ngẩng đầu Lục Kinh Chập, vô cùng bất mãn :
“Nếu chịu ảnh hưởng từ nó, Bằng Bằng thể lính, hùng rơm gì đó...”
“Thục Mẫn...” Hiệu trưởng Quách ngắt lời bà , giọng điệu bình tĩnh:
“Con trai tính tình thế nào bà ? Tư tưởng của nó dễ khác ảnh hưởng thế ?”
Giáo sư Quách bên cạnh cũng lớn chuyện gây khó xử, phụ nữ :
“Được , Thục Mẫn đừng nữa, ăn cơm .”
“Tại con ?” Người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào:
“Đó là con trai con mà! Đứa con trai duy nhất của con!”
Mọi bàn đều im lặng, khí trở nên vô cùng ngưng trọng. Tuy bà đang vô lý gây sự, nhưng là một mất đứa con duy nhất nuôi nấng 18 năm, nỗi đau đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thể khiến thương tiếc, đau lòng.
“Sư mẫu, đều là của con.” Lục Kinh Chập rót đầy chén rượu:
“Ở đây con xin tạ với sư mẫu!”
Lục Kinh Chập xong uống liền ba chén. Ngay khi định rót chén thứ tư, phụ nữ lên tiếng ngăn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-152-khi-bo-thuoc-mot-nguoi-bong-xuat-hien-phia-sau.html.]
“Được .” Chỉ thấy bà ngấn lệ :
“ chuyện trách , nhưng trong lòng cứ thấy khổ sở, thấy uất ức. Không khó thì xứng với bao nhiêu nước mắt mấy năm nay.”
Nói xong, phụ nữ lau nước mắt, Lục Kinh Chập, giọng vẫn còn chút lạnh lùng nhưng còn vẻ chỉ ch.ó mắng mèo và hống hách như :
“Sau về thì tranh thủ qua thăm lão Quách sớm chút. Thời gian qua ông ngày nào cũng mong đến. Cậu là học trò đắc ý nhất của ông , giờ ông còn con trai, cũng chỉ trông mong đám học trò các năng qua thăm nom.”
“Vâng, ạ.” Lục Kinh Chập nghiêm túc nhận lời.
Bên phía nhà họ Lục:
Buổi sáng Diêu Hồng Mai nấu cơm ở nhà, gần trưa thì Hà San San dẫn Liêu Cường về. Liêu Cường thấy trong nhà còn phụ nữ khác, mặt liền xị xuống.
Hà San San nhỏ với phụ nữ là chị dâu cô , chuyên đến nấu cơm cho họ, ăn cơm xong sẽ ngay, sắc mặt Liêu Cường lúc mới hơn chút.
Trong lúc Diêu Hồng Mai nấu nướng trong bếp, tay chân Liêu Cường yên phận sờ soạng Hà San San nhiều . Cảm giác “vụng trộm” khiến thấy vô cùng kích thích, càng thêm khao khát màn vận động tiếp theo.
Trước khi ăn cơm, lúc múc canh gà, Hà San San bỏ t.h.u.ố.c bát canh của Diêu Hồng Mai và Liêu Cường. Để gây chú ý, cô cũng tự múc cho một bát đặt bên cạnh.
Liêu Cường nhanh uống hết canh gà, nhưng Diêu Hồng Mai vẫn động đến. Hà San San chút sốt ruột, sợ lát nữa Diêu Hồng Mai điều gì bất thường, bèn cô hỏi:
“Chị dâu, chị uống canh gà thế? Sức khỏe chị yếu như , nên uống nhiều canh gà tẩm bổ chút.”
“À, hai hôm nay chị viêm lợi, sợ nhiệt nên uống canh gà.” Diêu Hồng Mai Hà San San đang ân cần quá mức, khẽ đáp.
“Ôi dào, múc cũng múc , chị cứ uống , uống một bát thì nhiệt bao nhiêu.” Hà San San sức khuyên nhủ.
“Cũng .” Diêu Hồng Mai gật đầu, bưng bát lên.
Thấy cô chịu uống, Hà San San vui mừng, khóe miệng tự chủ nhếch lên. Nào ngờ giây tiếp theo, Diêu Hồng Mai bỗng nhiên đặt bát canh gà mặt cô :
“San San, chị thực sự sợ nhiệt, là em uống giúp chị . Em xem múc , uống thì phí.”
Sắc mặt Hà San San đại biến, vội xua tay:
“Không cần, cần, em đây mà?” Nói xong cúi đầu húp một ngụm canh gà trong bát .
Diêu Hồng Mai nhếch môi, cũng miễn cưỡng, giơ tay thu bát về. Lúc thu bát, cô “vô tình” rơi đũa của Hà San San. Hà San San trong lòng vui nhưng giờ chỉ thể nhịn, cúi xuống nhặt đũa lên.
“Ngại quá San San.” Diêu Hồng Mai lập tức xin .
Hà San San gượng , giọng điệu cứng nhắc “ ”, đó bảo hai :
“Hai cứ ăn , bếp lấy đôi mới.”
Nói xong cô dậy thẳng bếp.
Trên đường cô vẫn luôn suy nghĩ thế nào để Diêu Hồng Mai nhanh chóng uống thuốc. Vào bếp, cô liếc nồi canh rau cải nấu đậu phụ còn thừa, linh cơ khẽ động. Canh gà cô uống , canh rau cải thanh đạm thế chắc tìm lý do từ chối nhỉ.
Nghĩ là , cô múc ngay một bát , đó đổ lọ t.h.u.ố.c Vương Minh Phương đưa . Đang định bưng ngoài thì phát hiện lưng từ lúc nào một đó, đang cô chằm chằm.