Xuyên Về Trước Khi Mất Đi Sự Trong Trắng, Tôi Viết Lại Cuộc Đời Của Người Vợ Cả Làm Vật Hy Sinh - Chương 151: Sợ vợ bị người ta cướp mất
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:14:25
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiếp theo đó, Hạ Thanh Nịnh cùng giáo sư Quách thưởng thức tranh của ông, còn hiệu trưởng Quách và Lục Kinh Chập trò chuyện về thời sự và quân sự.
Bồ Nguyệt hiểu tranh, cũng chẳng gì về quân sự, giờ đây bỏ rơi chính là cô , chẳng chen câu nào.
cô cũng chẳng xuống bếp giúp sư mẫu và Tiểu Tú nấu cơm, chỉ đành ngượng ngùng một chỗ.
Ngồi một lúc lâu thấy chán quá, vô cùng tò mò, con bé nhà quê Hạ Thanh Nịnh thật sự hiểu tranh ?
Mang tâm lý tò mò xen lẫn hạ thấp, Bồ Nguyệt với hiệu trưởng Quách:
“Hiệu trưởng, tranh của giáo sư Quách sống động, em cũng chiêm ngưỡng một chút.”
Cô , hiệu trưởng Quách cũng tiện từ chối, hơn nữa ông cụ nhà cũng bao giờ keo kiệt việc cho khác xem tranh, nghĩ nghĩ :
“Được, qua đó xem thử .” Sau đó sang Lục Kinh Chập bên cạnh mời:
“Kinh Chập cũng cùng .”
Chẳng mấy chốc, ba đến bên ngoài phòng vẽ của giáo sư Quách.
Giờ phút Hạ Thanh Nịnh và giáo sư Quách đang một bức tranh sơn dầu mới vẽ xong. Bức tranh vẽ cảnh hoa sen buổi sớm, trong tranh mặt trời mới mọc, những lá sen to bản, một đóa sen hàm tiếu nửa nở, những giọt sương lăn lá sen...
Bức tranh tổng thể trông và sống động, nhưng Hạ Thanh Nịnh cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Thấy cô đăm chiêu thôi, giáo sư Quách thẳng thắn, chút vẻ bề hỏi:
“Cô bé, cháu thấy chỗ nào vẽ ?”
“Tổng thể đều ạ, chỉ là...” Hạ Thanh Nịnh đến đây thì ngập ngừng.
“Không cần e ngại, cứ thử xem.” Giáo sư Quách khuyến khích.
Lúc nhóm ba Lục Kinh Chập bước phòng vẽ, khéo cuộc đối thoại giữa giáo sư Quách và Hạ Thanh Nịnh, đều hẹn mà cùng về phía cô.
Lục Kinh Chập và hiệu trưởng Quách đều chút ngạc nhiên, còn Bồ Nguyệt thì vẻ mặt đầy khinh thường.
Con bé nhà quê đúng là trời cao đất dày, dám nghi ngờ tranh của giáo sư Quách, cũng tự lượng sức xem, là giáo sư đức cao vọng trọng như , tranh của ông đến lượt nó xoi mói ?
Hạ Thanh Nịnh để ý đến mấy phía , ánh mắt cô bức tranh thu hút. Ngay từ đầu cô phát hiện bức tranh tuy nhưng thiếu chút gì đó, sợ giáo sư Quách nghĩ múa rìu qua mắt thợ nên chút e ngại nhiều. Giờ thấy ông giận, cô liền thẳng thắn :
“Cháu cảm thấy nếu vẽ mặt trời, ánh nắng, thì mặt hồ và giọt sương cũng nên thấy ánh sáng.”
Mấy Lục Kinh Chập tới bức tranh. Bồ Nguyệt xong lời Hạ Thanh Nịnh chỉ thấy nực . Con bé nhà quê tưởng hiểu tranh thật đấy , nhịn mở miệng châm chọc:
“Cô đừng viển vông, giấy vẽ mà thấy ánh sáng . thấy bức tranh của hiệu trưởng Quách hảo , cô hiểu thì đừng bình phẩm lung tung.”
“Ai bảo giấy vẽ thì thấy ánh sáng?” Hạ Thanh Nịnh sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu chút yếu thế.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Giáo sư Quách thấy cô chắc chắn như , lập tức hứng thú, nụ mặt vẫn nho nhã, hỏi:
“Cô bé, cháu thấy ‘ánh sáng’ nên thể hiện như thế nào?”
Nghe giáo sư Quách , đều hẹn mà cùng về phía Hạ Thanh Nịnh. Lục Kinh Chập lo lắng, hiệu trưởng Quách tò mò, còn Bồ Nguyệt thì hả hê chờ xem kịch .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-truoc-khi-mat-di-su-trong-trang-toi-viet-lai-cuoc-doi-cua-nguoi-vo-ca-lam-vat-hy-sinh/chuong-151-so-vo-bi-nguoi-ta-cuop-mat.html.]
Dưới ánh mắt của , Hạ Thanh Nịnh hề rụt rè, nhẹ giọng trả lời:
“Chỉ cần dùng một ít màu trắng, đơn giản thêm vài nét bút là thể thể hiện .” Cô nhẹ nhàng, như thể đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giáo sư Quách cô đơn giản như càng thấy hứng thú, đưa cây cọ vẽ bên cạnh cho Hạ Thanh Nịnh, :
“Cô bé, cháu thử xem.”
Bồ Nguyệt thấy giáo sư Quách đưa cọ cho Hạ Thanh Nịnh, ý châm chọc trong mắt càng đậm, thầm nghĩ:
Chém gió ai chả chém, thật sự bắt tay kiểu gì cũng lộ tẩy. Cô tin Hạ Thanh Nịnh một con bé nhà quê mà vẽ tranh thật.
Chỉ Bồ Nguyệt giọng điệu đầy châm chọc, giả vờ nhắc nhở:
“Cô nếu vẽ thì đừng cố quá nhé, lát nữa hỏng tranh của giáo sư Quách thì cứu vãn .”
“Không , bức vốn dĩ là tranh luyện tập thôi.” Giáo sư Quách hiền từ Hạ Thanh Nịnh, đẩy cây cọ trong tay về phía cô, khuyến khích:
“Cô bé đừng ngại, cứ mạnh dạn vẽ .”
Hạ Thanh Nịnh bình tĩnh nhận lấy cây cọ từ tay giáo sư Quách, đó xuống giá vẽ.
Mấy đều phía cô. Trong ánh mắt Lục Kinh Chập vô thức lộ vẻ lo lắng.
Anh từng thấy Hạ Thanh Nịnh vẽ ký họa, nhưng tranh sơn dầu thì thấy bao giờ. Không lo cô vẽ mất mặt , chỉ là sợ cô tự thấy hổ, cũng lo Bồ Nguyệt lát nữa lời châm chọc gì khiến cô vui.
Dưới ánh mắt chăm chú của , Hạ Thanh Nịnh tự tin chấm một ít màu trắng, “mặt hồ” vẽ vài điểm trắng từ gần đến xa, đó tán nhẹ những điểm đó tạo thành quầng sáng. Vẽ xong, cô đặt bút xuống, lấy chiếc bay pha màu bên cạnh, chấm ít màu trắng, quệt một ký hiệu “x” đơn giản lên giọt sương.
Vẽ xong, cô đặt bay xuống, dậy.
Chỉ hai nét thế là xong? Khóe miệng Bồ Nguyệt nhếch lên, bộ dạng chờ xem kịch vui. giây tiếp theo, cô đột nhiên thấy giáo sư Quách bên cạnh vỗ tay đầy kinh hỉ, miệng ngớt lời khen ngợi:
“Tốt ! Không tồi, tồi.”
Chỉ thấy trong tranh, từng điểm màu trắng dường như đang trôi nổi mặt hồ, mặt hồ lập tức trở nên sóng nước lấp lánh, chân thực đến mức như thể ánh sáng đang chuyển động trong nước.
Còn dấu ‘x’ giọt sương, gần là hai nét trắng lộn xộn đơn giản, nhưng xa thành ánh sáng lấp lánh giọt sương.
Chỉ vài nét bút ít ỏi thể hiện hảo ánh sáng và bóng tối ánh mặt trời, khiến xem lập tức cảm nhận cảm giác ánh sáng chân thực giọt sương đó.
Thêm vài nét bút của cô, cho dù Lục Kinh Chập là ngoại đạo cũng thể nhận , cả bức tranh trở nên hợp lý hơn, chân thực hơn.
Lục Kinh Chập kìm về phía Hạ Thanh Nịnh, trong mắt là sự ngạc nhiên và tán thưởng giấu .
Vợ rốt cuộc còn bao nhiêu điều bất ngờ mà đây.
Bồ Nguyệt bên cạnh ôm tâm thái xem kịch vui, bức tranh tức khắc cứng họng. Cô cũng ngờ con bé thôn nữ vẽ tranh sơn dầu thật, hơn nữa cô nghĩ mãi , cô chỉ đơn giản quệt hai nét, thấy ánh sáng thật nhỉ.
“Cô bé, vài nét bút của cháu đúng là nét vẽ điểm nhãn cho rồng bay lên (vẽ rồng điểm mắt)!” Giáo sư Quách nhịn khen ngợi nữa, xong hỏi:
“Cháu nhất định theo thằng nhóc bộ đội ? Không ? Nếu cháu ở Bắc Thành, bác lập tức tiến cử cháu đại học học tập chuyên sâu. Cháu ngộ tính như mà học mỹ thuật thì quá đáng tiếc.”
Lục Kinh Chập bên cạnh ông , cơ thể vô thức nhích về phía Hạ Thanh Nịnh, bất động thanh sắc chắn cô ở phía . Bộ dạng rõ ràng là sợ vợ cướp mất.